Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 321: Mâu Thuẫn Giữa Thiên Ma Ngoại Vực Và Nhân Tộc Năm Xưa

Thân hình Hắc Long nháy mắt lớn lên mấy vạn trượng.
Một tiếng rồng ngâm vang vọng sao trời, Nhân Tộc ở trong thành vốn đã lâm vào tuyệt vọng, giờ phút này bỗng nhiên nghe được tiếng rồng ngâm cao vứt, mọi người đều chấn động tinh thần.
Giây tiếp theo, thân hình màu đen của Hắc Long xuất hiện trên không trung của tòa thành, thân hình to lớn hùng vĩ khiến linh hồn mọi người cũng phải kinh sợ.
Thần long chỉ vẫy đuôi một cái, những thiên ma ngoại vực trong thành khiến vô số người đau đầu đã biến thành một đoàn huyết vụ ngay trong không trung.
Một ngụm long tức phun ra, vô số thiên ma ngoại vực tức khắc hóa thành tro bụi.
“Người của Tổ thành tới cứu chúng ta rồi!”
“Thật tốt quá, tới cứu chúng ta rồi! Có điều chỉ có một con rồng tới thôi sao?”
Trong thành nhỏ, vô số người vui sướng tới nỗi bật khóc.
Rất nhanh, thiên ma ngoại vực trên bầu trời đã bị Hắc Long diệt sạch, chỉ còn sót lại mấy con thì đều bị những cao thủ Nhân Tộc từ trong thành bay ra giết chết.
Thành nhỏ nơi đây cũng chính là quận Trác Lộc.
Cố Trường Khanh thu Hắc Long lại, dưới sự chỉ dẫn của người trung niên mà tiến vào thành.
Quận Trác Lộc rất nhỏ, nhỏ đến mức Cố Trường Khanh dù không dùng lực lượng không gian cũng có thể tra xét xong trong nháy mắt.
Phóng ra thần niệm tra xét, Cố Trường Khanh cũng có hiểu biết nhất định với thực lực của Nhân Tộc trong thành này.
Đó chính là, rất yếu, yếu đến mức ngang với thời kỳ đầu khi Lam Tinh thức tỉnh thần văn.
. . .
Quận Trác Lộc được kiến tạo từ nham thạch màu xanh nhạt.
Cho dù vừa mới trải qua một trận đại chiến, nhưng khắp nơi vẫn lộ ra khí tức tân sinh.
Có lẽ tòa thành này hẳn là mới được xây chưa bao lâu.
“Các hạ, thành chủ tới bái kiến, ngài xem?”
Người trung niên vội vã đi tới trước mặt Cố Trường Khanh, thật cẩn thận hỏi. Ở cách ông ta không xa là một người đàn ông trung niên cũng có tuổi xấp xỉ ông ta.
“Để ông ta tới đây.”
Cố Trường Khanh nhìn về phía xa xa, có chút suy tư.
“Xin chào, ta là thành chủ thành Trác Lộc, ta tên Si Thuật.”
Người đàn ông trung niên tên Si Thuật cuống quýt đi tới trước mặt Cố Trường Khanh.
Đối mặt với cường giả chỉ cần lật tay là có thể tiêu diệt hết tất cả thiên ma ngoại vực, cứu được một thành của Nhân Tộc, ngoại trừ cảm kích, càng nhiều hơn là kính sợ.
Khi nhìn thấy Cố Trường Khanh, lại càng kinh hỉ phát hiện hắn cũng là nhân tộc, trái tim của Si Thuật cũng được thả xuống.
“Những thiên ma ngoại vực này là chuyện thế nào?”
Cố Trường Khanh không muốn phí lời, chỉ muốn biết rõ tất cả chân tướng nhanh nhất có thể.
Bất kể hiện tại là xuyên việt hay là đi vào một bí cảnh đặc thù.
Phải mau chóng rời đi nơi này mới là chuyện quan trọng nhất.
“Nói thực là chúng ta cũng không rõ, chỉ biết chúng nó không thuộc về thế giới này của chúng ta.”
Si Thuật cẩn thận nhìn vẻ mặt Cố Trường Khanh, trầm mặc một lát mới nói.
“Từ lúc ta bắt đầu nhớ được mọi việc, phụ thân mẫu thân, các trưởng bối đều đang chiến đấu, mỗi ngày đều có vô số người chết đi, chết trong tay thiên ma ngoại vực và những quái vật biến dị.”
Vẻ mặt Si Thuật tràn ngập bi thương.
“Quái vật biến dị?”
Cố Trường Khanh hơi sửng sốt, hắn nhớ tới những con Tinh Không hung thú vây quanh bên ngoài Vũ Trụ chi thành.
Hiện tại, liên quan đến nguồn gốc của Tinh Không hung thú, Cố Trường Khanh tựa hồ đã có đáp án.
Ngay tại nơi không xa bên ngoài thành, một con linh cẩu đang cắn nuốt thi thể của thiên ma ngoại vực, cả người vô lực mà nằm bò trên mặt đất.
Trên người nó có lực lượng tà ác nhàn nhạt đang dần dần ngưng tụ.
Ngao!
Linh cẩu mở ra đôi mắt đỏ tươi, nhìn đám người trên tường thành, rít gào vọt tới.
Lập tức đã có chiến sĩ Nhân Tộc cầm cung và tiễn nhắm vào linh cẩu biến dị.
Cố Trường Khanh tò mò mà nhìn tên chiến sĩ kia, cảm nhận được trên người hắn ta phát ra uy áp nhàn nhạt, cùng với ánh sáng thần văn lực quấn quanh mũi tên.
Vút!
Tên phá không mà ra, bắn trúng linh cẩu bên ngoài thành.
Thần văn lực dễ dàng xé rách da lông của linh cẩu, xâm nhập vào trong cơ thể nó.
Nhưng mà lực sát thương vẫn có hạn, cũng không tạo thành thương tổn lớn hơn đối với linh cẩu biến dị.
Vút! Vút!
Hai tiễn bắn liên tiếp, linh cẩu trốn tránh không kịp, sau khi rống lên một tiếng thì quay đầu bỏ chạy.
Biến dị tạm thời không hoàn toàn hủy diệt linh trí của nó, ít nhất còn biết đánh không lại thì chạy.
Nhưng Cố Trường Khanh lại cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao thiên ma ngoại vực lại ngu ngốc như vậy, con nào cũng đều đâm đầu không sợ chết?
Chuyện này có điều kỳ lạ, sau lưng nhất định có trá.
Cố Trường Khanh trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nghĩ rõ ràng được điều này.
Nhưng sự chú ý lúc này của hắn là ở chỗ, chiến sĩ Nhân Tộc kia vừa rồi đã sử dụng thần văn lực như thế nào.
Sau một phen hỏi thăm, Cố Trường Khanh lâm vào trầm tư.
Nhân Tộc lúc này cũng đang tìm hiểu về nhóm người đầu tiên tại khởi nguyên.
Nhưng tựa như có một lực lượng gì đó khiến cho lịch sử trước đây của Nhân Tộc biến mất toàn bộ.
Vậy nên trên con đường đi tìm tòi nguồn gốc, Nhân Tộc vẫn không thể tìm được khởi nguyên của mình.
Có một ngày, Nhân Tộc phát hiện ra một vùng cấm địa.
Ở trong cấm địa, có vô số cột đá khắc đầy các loại đồ đằng.
Cũng ngay tại lúc đó, Nhân Tộc thông qua đồ đằng trên cột đá mà cảm ứng được lực lượng.
Nhưng mà, mỗi người có thể cảm ứng được lực lượng trên đồ đằng là khác nhau.
Lực lượng cao thấp cũng bất đồng.
Dần dần, căn cứ vào lực lượng cảm ứng được từ các đồ đằng này, Nhân Tộc sáng tạo ra các loại vũ kỹ thần thông.
Bắt đầu có Nhân Tộc cường đại đi tìm kiếm trên cả thế giới, có Nhân Tộc đã bay tới trời cao.
Vào lúc cả thế giới Nhân Tộc đều là quang vinh và hân hoan.
Thiên ma ngoại vực đã tới.
Giết chóc vô tận cứ như vậy mà triển khai, đã giằng co qua vô số đời cho tới hiện tại.
Nhân Tộc càng ngày càng mạnh, thiên ma ngoại vực cũng trở nên ngày càng hung hãn.
Nhân Tộc có được lực lượng dời núi lấp biển, thiên ma ngoại vực cũng có năng lực xé rách sao trời.
Trải qua các trận đấu điên cuồng, Nhân Tộc không ngừng trưởng thành, không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Nhưng cũng vì thế mà trận chiến sinh tử giữa thiên ma ngoại vực và Nhân Tộc cũng ngày càng thêm kịch liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận