Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 45: Ma Minh Xuất Thủ, Dấy Lên Một Hồi Huyết Tinh (1)

“Các vị tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì không?”
Nhóm lễ tân ở đại sảnh tầng một thấy có một đám siêu văn nhân khủng bố tiến vào thì đều kinh hãi không thôi, cuối cùng có một người trong số đó lấy hết can đảm tiến lên hỏi.
Thao Thiết quát: “Ma Minh làm việc, những người không phận sự đều lui ra.”
“Các ngươi…”
“Mọi người, chạy mau đi!”
Những người không phải siêu văn nhân của tập đoàn Cường Long và người bình thường bên ngoài tới đây giao dịch thấy vậy đều hoảng hốt, vội dùng tốc độ nhanh nhất nhanh chân rời khỏi.
Thấy những người không liên quan đã đi hết, ánh mắt khiếp người của Thao Thiết lúc này mới nhìn chằm chằm vào mấy vị lễ tân trong đại sảnh, lạnh giọng nói: “Gọi người phụ trách tập đoàn Cường Long của các ngươi xuống đây, trong vòng năm phút nếu như không thấy người tới thì đừng trách chúng ta giết lên từng tầng một.”
“Vâng vâng vâng, giờ ta sẽ đi gọi điện thoại ngay!”
Một nữ nhân viên diện trang phục khác màu so với những người còn lại, hẳn là quản lý nhóm lễ tân ở đây, nghe thấy yêu cầu của Thao Thiết thì không ngừng gật đầu, hai tay run rẩy cầm điện thoại lên bấm số.
Trước mắt một đám người bao phủ bởi áo giáp siêu văn, những người thường như bọn họ thật sự cảm thấy áp lực quá lớn.
Chỉ là khí thế thôi cũng đã đủ ép cho bọn họ cảm thấy khó thở.
. . .
Tầng 99, trong một căn phòng làm việc xa hoa.
“Lâm Minh chủ, ngươi mới nhậm chức ngày đầu tiên, sao có việc gì mà lại tới làm khách chỗ của ta rồi?”
Trước bàn làm việc, siêu văn nhân ngũ giai đỉnh phong duy nhất của tập đoàn Cường Long là Tô Bác Thiên đang rất khó hiểu mà nhìn Lâm Thần, người vừa mới nhậm chức Minh chủ.
Lâm Thần mỉm cười: “Đương nhiên là vì có chuyện tốt muốn thông báo cho ngươi!”
“Trưa nay phía Liên Hợp Quốc đã đạt thành hiệp nghị, một tuần sau sẽ thống nhất phát hành giao dịch hàng hóa tiền tệ, có thể trao đổi với tỷ lệ 10:1 đối với giao dịch hàng hóa tiền tệ trước đây.”
“Tuy rằng tất cả các ngân hàng đều đã tê liệt, nhưng chỉ cần nhập số chứng minh nhân dân của mình và quét khuôn mặt để đăng nhập thì vẫn có thể hiển thị ra tài sản của một người.”
“Hiện tại Long Võng đã có thể đăng nhập tài khoản cá nhân, nhưng phải cần ta cấp đặc quyền, thế nào, Tô tổng đã nhìn ra cơ hội làm ăn chưa?”
Tô Bác Thiên nghe xong lời Lâm Thần nói, trong mắt liền lóe lên vẻ kinh hỉ, “Ý của Lâm Minh chủ là để cho những người bình thường có gia sản hàng tỷ tệ lấy giá cả trên trời tới thu mua lương thực của chúng ta?”
Lâm Thần nở nụ cười tà, “Không sai, hiện tại bọn họ chưa biết rằng sau khi hệ thống giao dịch hàng hóa tiền tệ mới phát hành thì vẫn có thể thay đổi sang tiền mới, bây giờ vì một bữa cơm no, ngươi nói xem bọn họ có đổi hay không?”
Tô Bác Thiên phấn khích ra mặt, “Đương nhiên rồi! Bọn họ sao có thể không đổi, có khi còn thấy cảm động đến rơi nước mắt với chúng ta ấy chứ.”
“Lâm Minh chủ, hiện tại đặc quyền đăng ký của ta đều ở trong tay ngươi, ngươi nói điều kiện của ngươi đi.” Tô Bác Thiên cũng không ngốc, đương nhiên biết rõ ý đồ tới đây ngày hôm nay của người đối diện.
Lâm Thần thấp giọng nói: “Ta muốn hai mươi phần trăm cổ phần của công ty các ngươi, không quá phận chứ?”
Tô Bác Thiên nhíu mày, “Hai mươi phần trăm, có phải quá nhiều rồi không?”
“Nhiều sao? Có ta che chở giúp Cường Long, các ngươi cứ chờ mà phát tài đi!” Lâm Thần đứng dậy tỏ ý muốn rời khỏi, “Nếu ngươi không chấp nhận được, vậy thì cáo từ.”
“Đừng đi, cứ quyết định như vậy đi.”
“Rất tốt!”
Lâm Thần hài lòng mỉm cười, sau đó lấy từ trong túi ra một cuốn sổ, đoạn nói: “Dùng nó có thể đăng nhập vào tất cả tài khoản của bất cứ ai, cũng có thể chuyển hết tiền của bọn họ vào tài khoản của chúng ta.”
Nhìn thấy chưa?
Đây chính là nhân vật lớn mà người ta hay nói, căn bản không thèm quan tâm đến sống chết của người bình thường.
Tài sản kiếp trước của Cố Trường Khanh chính là bị bọn chúng dùng cách này lừa mất.
Nếu không thì sao hắn có thể sống thảm đến như vậy?
Ting ting ting!!!
Đúng lúc này, điện thoại trước bàn của Tô Bác Thiên bỗng reo lên.
Gã tiếp điện thoại, hơi không vui: “Có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, người của Ma Minh tới đây, bảo ngài trong vòng năm phút phải xuống gặp anh ta, bằng không anh ta sẽ giết từ tầng một lên trên.”
Trong điện thoại truyền ra một thanh âm run rẩy khiếp sợ.
Tô Bác Thiên đứng bật dậy, vội đáp: “Được, ta xuống ngay đây.”
Cúp điện thoại xong, gã liền nhìn về phía Lâm Thần ở đối diện, lo lắng hỏi: “Ngươi nghe thấy không? Vì sao Ma Minh lại tới đây? Có chuyện gì à? Nếu là chuyện trả công cho công nhân dưới trướng thì ta đâu có làm trái lời Cố Trường Khanh nói. Sao hắn lại cho người đuổi đến tận đây?”
Lâm Thần hơi nhíu mày, “Liệu có phải là có chuyện gì khác không, các ngươi có âm thầm làm chuyện gì đắc tội với bọn họ không?”
Lâm Thần vô cùng tin tưởng, chỉ cần bọn họ không trêu chọc đến Cố Trường Khanh thì người ta khẳng định sẽ không thèm quan tâm đến bọn họ.
Hiện tại lại khí thế ồ ạt tìm tới tận cửa thế này, nói Cường Long không có vấn đề, ngay cả Lâm Thần cũng không tin.
“Ta xuống dưới đó xem xem, ngươi có muốn đi cùng không?”
Tô Bác Thiên muốn kéo Lâm Thần theo.
“Đây là chuyện của các ngươi, ta không muốn tham gia vào.”
Lâm Thần không hề mắc câu, từ chối thẳng: “Ngươi tự giải quyết đi!”
Thấy đối phương nói như vậy, Tô Bác Thiên mắng thầm một tiếng, nhưng ngoài miệng vẫn phải khách sáo đáp: “Vậy được rồi, ngươi đợi ta một lát!”
Dứt lời, gã liền nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, đi thang máy xuống dưới lầu.
Trong lúc chờ thang máy, gã tranh thủ gọi điện thoại cho đệ đệ Tô Viêm, để cậu ta dẫn theo người xuống yểm hộ.
Đối phương cường thế tìm tới cửa như vậy, điều duy nhất Tô Bác Thiên có thể nghĩ đến chính là chuyện đại ca mua bom hạt nhân nhằm kích nổ căn cứ Ma Minh đã bại lộ.
Ngoại trừ chuyện này thì gã không còn nghĩ ra được chuyện nào khác nữa.
Nếu như đối phương thật sự đến vì lý do đó, vậy thì đợi lát nữa nhất định sẽ có một trận huyết chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận