Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 235: Mật Ngọt Nơi Khuê Phòng

Dưới sự gợi ý của Cố Trường Khanh, thân hình của hai con Tinh Không cự thú chậm rãi nhỏ đi, trong ánh mắt kinh ngạc chăm chú của tất cả thần văn giả, chúng nó biến thành một lớn một nhỏ, tựa như hai con cá vây quanh bên người Cố Trường Khanh.
“Không phải chứ, kia chính là Tinh Không cự thú, cứ như vậy mà dễ dàng bị thu phục rồi?”
“Chim khôn chọn cây tốt mà sinh, Tinh Không cự thú thì sao? Vũ trụ này, ai mạnh thì nghe kẻ đó!”
“Cố Tinh chủ có đại sát khí như Tinh Không cự thú, trong vũ trụ không phải là đi ngang rồi sao?”
“Xem ngươi nói kìa, chẳng lẽ không có Tinh Không cự thú thì Cố Tinh chủ không thể đi ngang?”
Trong phần lớn ánh mắt hâm mộ của sinh linh ở Tây vũ trụ, phía sau Cố Trường Khanh có một cái trùng động được mở ra, thân ảnh của hắn lập tức biến mất ở Tây vũ trụ.
“Cố Trường Khanh! Nhận lấy cái chết!”
Nhưng chưa từng nghĩ rằng, chân trước Cố Trường Khanh vừa mới đi, bỗng nhiên lại có một cái trùng động hiện lên, bên trong truyền ra một giọng nói điên cuồng, nháy mắt đã truyền khắp bên ngoài Vũ Trụ chi thành.
Bên trong trùng động truyền tống chính là cung chủ của Hạo Tuyết học cung, Thiên Nguyệt Thiên Dương, mặc áo giáp Hạo Tuyết Thương Lam màu băng lam bước ra.
Hơi thở lạnh lẽo trong phút chốc thổi quét khắp tinh vực, vô số thần văn giả đều cảm nhận được sự lạnh lẽo vô tận, giống như linh hồn tại lúc này đều đã bị đông cứng.
Dưới áo giáp Hạo Tuyết Thương Lam, cung chủ Hạo Tuyết học cung tìm kiếm khắp nơi, thế nhưng không thấy được hơi thở của Cố Trường Khanh.
Cảm nhận được hơi thở cuối cùng của con gái Thiên Giác trong trời sao, sát ý quanh người Thiên Nguyệt Thiên Dương giống như có thể cắn nuốt tất cả.
Thần văn giả nghe được lời này thì cả thể xác và tinh thần đều chấn động, tất cả đều mở ra áo giáp chạy trốn tứ phía.
“Các ngươi! Đều là hung thủ!”
Thiên Nguyệt Thiên Dương đã mất đi lý trí, quanh thân nổi lên vô số băng hoa, thanh kiếm màu băng lam bên trái bà ta từ một phân thành tám, hàn khí ngập trời khuếch tán ra xung quanh.
“Chạy mau, đây là Sương Tẩm Tinh Không!”
Nhóm thần văn giả loạn cào cào, lại lần nữa hối hận vì không rời đi kịp thời.
Nhưng ngay sau đó, ngay cả cơ hội hối hận bọn họ cũng không có.
Cả tinh vực nháy mắt đã bị đông cứng, vô số sinh mệnh của thần văn giả đã định là phải dừng lại ở dáng vẻ chạy trốn cuối cùng này, lập tức bị hóa thành những bông tuyết nhỏ vụn, tiêu tán trong vũ trụ.
“Cố Trường Khanh, Hạo Tuyết học cung ta cùng ngươi không chết không thôi!”
Trùng động lại mở ra, Thiên Nguyệt Thiên Dương biến mất tại chỗ.
...
Nam vũ trụ.
Lam Tinh.
Tòa thành trung tâm, ngã tư số chín.
Thân ảnh của Cố Trường Khanh xuất hiện bên dưới tiểu khu.
Nhìn một vòng bốn phía xung quanh, Cố Trường Khanh thả mẹ con Tinh Không cự thú ra, để cho hai chúng nó nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh ở Lam Tinh.
Sau đó tiến vào tòa nhà, một lát sau đã ấn chuông cửa phòng ở của Lâm Nguyệt Dao.
“Ai đó?”
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, Lâm Thủy Dao vừa mới tắm rửa mang một mái tóc đen còn ướt nước đi ra mở cửa phòng.
Nhìn thấy là Cố Trường Khanh, Lâm Thủy Dao hưng phấn hướng vào trong phòng gọi.
“Tỷ tỷ, ngươi xem ai đã trở lại này.”
Lâm Nguyệt Dao mặc áo ngủ, dáng vẻ lười biếng từ trong phòng đi ra.
“Nghiên Nghiên sao rồi?”
Cố Trường Khanh ngồi xuống sô pha, quan tâm hỏi.
“Vẫn là không có phản ứng gì, nhưng tình trạng rất ổn định.”
Lâm Nguyệt Dao khéo hiểu lòng người đứng phía sau Cố Trường Khanh, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho hắn.
Lâm Thủy Dao thấy cảnh này thì lập tức chuồn mất, chỉ là lúc rời đi cô có nhìn thân ảnh của Cố Trường Khanh, trong đôi mắt ánh lên chút mờ mịt hoang mang cùng với ngưỡng mộ.
Tới giai đoạn này, thân thể mạnh mẽ của Cố Trường Khanh đã không cần bất cứ ngoại lực gì phụ trợ, cũng không cần nghỉ ngơi.
Nhưng mà cảm giác dịu dàng như vậy lại khiến Cố Trường Khanh có chút hưởng thụ.
Tới được độ cao hiện tại, sau khi có con gái, vốn có tính bạc tình lạnh nhạt như Cố Trường Khanh hiện giờ cũng có một chút mềm mại trong lòng, cũng chính là vảy ngược của hắn.
Cố Tinh chủ giết cho cả Nam vũ trụ lạnh run, huyết tẩy cả vũ trụ sao trời, giờ phút này lại đang im lặng hưởng thụ sự dịu dàng vô dụng này, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ không tin vào hai mắt mình.
Sinh linh trong vũ trụ lấy thực lực đại diện cho tất cả, có lẽ cũng đã sớm quên ý nghĩa của sinh mệnh rốt cuộc là gì.
Nghiên Nghiên vẫn chưa tỉnh lại, nhưng Cố Trường Khanh tin rằng, đợi đến khi con gái mình thức tỉnh thì chắc chắn sẽ cho hắn một kinh hỉ thật lớn.
Sau đó lại hưởng thụ phục vụ của Lâm Nguyệt Dao một phen, lúc này Cố Trường Khanh mới rời đi tìm ông lão điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận