Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 137: Chấn Nhiếp Toàn Trường, Sâu Kiến Vọng Tưởng Lay Động Cự Long? (1)

Không gian phong ấn, dưới Thiên Thần thụ.
Một tiếng nổ vang lên, bụi mù cuốn lên tứ phía.
“Đây là… ai?”
Ánh mắt Bạch Tinh nhìn chằm chằm vào thân ảnh đáng sợ đang dần lộ ra sau khi bụi mù tán đi.
“Áo giáp thật đáng sợ, có ai nhận ra đây là bộ áo giáp siêu văn nào không, chỉ là khí thế thôi, vì sao có thể khiến cho ta ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có?”
Ánh Vô Địch của Siêu Thiên Đế Tộc hốt hoảng nhìn thân ảnh vừa xuất hiện, hai chân có phần hơi nhũn ra.
“Trong vũ trụ từ lúc nào lại xuất hiện một vị cường giả kinh khủng như vậy?”
Cơ thể Tinh Thần Vô Cực hơi phát run, trước mặt bộ áo giáp này, hắn không những không dậy nổi ý chí chiến đấu, mà thậm chí còn muốn quay đầu chạy trốn ngay lập tức.
Từ trên người của đối phương, cảm giác áp bách mãnh liệt ùn ùn đập tới, khiến cho áo giáp hắn mặc trên người cũng trở nên bất an run rẩy.
“Là… là cấp mấy?”
Trong mắt Diễm Ngạo của Siêu Diễm Đế Tộc hiện lên vẻ hoảng sợ, ngay cả nói chuyện cũng không còn được lưu loát.
“Đây là quái vật gì?”
Ánh mắt U Minh Thánh Tử lóe lên, thậm chí còn không dám nhìn thẳng.
“Sư… sư huynh, ngươi… ngươi… ngươi nhận ra vị này không?”
Bên phía Siêu Tinh học cung, Tinh Lạc Hà nhìn người nửa chừng xuất hiện, cả người run lên không kìm nổi, ngay cả hai tay cũng đang xoắn xuýt vào nhau, tinh thần hoảng hốt.
“Không… không biết, ta chưa từng gặp.”
Tinh Đạo Cực nói chuyện cũng lắp bắp.
. . .
“Khiếp thật, đây là ai vậy? Một thân khí thế đó… ta… không được rồi, ta muốn quỳ xuống rồi.”
“Trời ơi, ta cũng không kìm được, muốn quỳ xuống bái lạy thật sự, đây là thần thánh phương nào?”
“Quái vật đáng sợ, chỉ là khí thế vô hình phát ra thôi mà đã khiến cho chúng ta muốn quỳ xuống triều bái, quá vô lý, không thể tưởng tượng nổi!”
Nhiều siêu văn nhân vây xem ở xung quanh đều thấy hai chân mình run rẩy ghê gớm, không khống chế được, thậm chí rất nhiều kẻ yếu đã quỳ mọp xuống đất, trong mắt tràn ngập ngơ ngác và hoảng sợ.
Thời khắc này, trên nền tảng Siêu Thần cũng đang nổ tung.
“Ai, đây là ai? Có người nào của thế hệ trước ra đây giới thiệu một chút được không?”
“Ôi trời ơi, cách màn hình trực tiếp cũng khiến ta cảm thấy sợ hãi, vậy những người ở hiện trường còn có áp lực lớn thế nào nữa?”
“Tiền bối đâu? Mấy vị tiền bối đi ra nói cho chúng ta một chút đi, đây là áo giáp siêu văn ở đẳng cấp nào vậy?”
“Đúng thế, có vị tiền bối nào không? Cầu tiền bối ra đây giải đáp giúp chúng vãn bối. Áo giáp siêu văn đáng sợ như vậy, các ngươi không thể chưa từng nghe nói chứ?”
“Sau lưng có song long… ta nhớ khắp vũ trụ chỉ có một người.”
“Ai?”
“Ai thế?”
Bình luận tò mò từng cái nối tiếp nhau.
“Nhân Tộc… Cố Trường Khanh!”
“Làm sao có thể, không phải hắn chết rồi sao?”
“Đúng vậy, không thể nào là hắn.”
“Nếu không phải là hắn vậy thì ta không thể nghĩ ra ai khác nữa, hỏi nền tảng Siêu Thần số liệu của hắn đi!”
“Nền tảng Siêu Thần, cầu một lời giải đáp.”
“Cầu một lời giải đáp +1″
“Cầu một lời giải đáp +2″
. . .
“Tổng giám đốc, chúng ta có cần…”
Trong văn phòng, Lam Khê nhìn bình luận, thấp giọng hỏi.
“Cứ mặc kệ bọn họ.”
Ánh mắt Đặc Lan Lạp Khắc đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong phòng livestream.
Đúng lúc này, thanh âm của trợ lý truyền ra từ siêu não trên bàn: “Tổng giám đốc, cấp trên cũng muốn biết số liệu của người đang ở trong màn hình trực tiếp kia.”
Đặc Lan Lạp Khắc nghe vậy thì cũng không bất ngờ, hắn nói: “Vậy đưa lên đi.”
Một vị cường giả lợi hại như vậy đột nhiên xuất hiện, nếu như không kinh động tới cấp trên vậy mới là kỳ quái.
. . .
“Hổ ca, người này thật đáng sợ!”
Thao Thiết nhìn dáng người đứng yên cách đó không xa, cơ thể cũng thoáng run lên.
Triệu Phong nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Nếu… như, hắn… hắn là sinh linh ngoài hành tinh, ta… chúng ta ngay cả chạy cũng chạy không nổi.”
“Hai con Hắc Long sau lưng hắn thật giống với lão đại…” Ánh mắt Chu Tước lóe lên.
Vương Dung gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng thế, ta cũng cảm thấy hắn cho ta cảm giác rất quen thuộc.”
“Hắn xuất hiện đúng lúc như vậy…” Si Mị Võng Lượng thấp giọng lẩm bẩm.
Bạch Tinh nghe được đám người Ma Minh nói chuyện, biết rằng người tới tuyệt đối không phải Cố Trường Khanh, lúc này mới thở ra một hơi.
Song long sau lưng như một dấu hiệu, vừa nãy thật sự dọa cho gã hồn bay phách tán.
“Lão sư, đây là kẻ đáng sợ nào?”
Trên tòa nhà ở nơi xa, ánh mắt Tô Ấu Vi lóe lên, trong lòng đang nghĩ nếu mình có thể ôm được cái đùi lớn này…
Vu Tà Yến chấn động, “Chưa từng gặp hay nghe nói tới, nếu để kẻ này trưởng thành đến Đế cấp chín mươi chín giai…”
Vu Linh run lập cập nói: “Đây là người đáng sợ bậc nào? Thế lực nào trong vũ trụ mới có thể bồi dưỡng ra được?”
Tinh Thần Vô Cực thấp giọng nói với cô gái tóc tím bên cạnh: “Nhanh hỏi tổng bộ về số liệu của đối phương.”
“Vâng.”
Cô gái tóc tím hoảng loạn gật đầu.
Lúc này, Cố Trường Khanh chầm chậm xoay người.
Hai mắt một như vực sâu, một như biển máu đang nhìn khắp toàn trường.
Những nơi ánh mắt hắn chuyển tới, những người ở đó đều thấy tâm thần chấn động, rất nhiều kẻ trước đó còn cố chống đỡ, nay đều mất đi khống chế mà quỳ mọp xuống đất.
Hai con Bạo Liệt Cự Viên dưới Thiên Thần thụ lúc này cũng nằm rạp trên mặt đất, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Xin hỏi các hạ, nên xưng hô thế nào? Ta là U Minh Thánh Tử của U Minh Đế Tộc, Thiên Thần quả này liệu có thể chia cho tộc ta một quả không?”
Ánh mắt U Minh Thánh Tử lóe lên, cố nhịn cảm giác bị khí thế kinh khủng của đối phương đè ép mà bay qua đó, ôm quyền mỉm cười nói: “Nếu như ngươi có thể chia cho ta một phần, ngày sau chuyện của ngươi chính là chuyện của U Minh Đế Tộc ta.”
Cố Trường Khanh nâng mắt nhìn hắn, giọng nói khàn khàn uy nghiêm vang lên: “Một con kiến như ngươi mà cũng xứng đặt điều kiện với ta?”
Oanh!
Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên biến mất tại chỗ, dịch chuyển tới ngay trước mặt U Minh Thánh Tử, một tay bóp chặt mặt anh ta, dưới vô số ánh mắt kinh hãi của mọi người, Cố Trường Khanh bóp nát đầu của vị này đơn giản giống như đang bóp nát một quả dưa hấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận