Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 120: Bước Vào Trụ Sở Chính, Tiến Hành Nhận Chủ, Chính Thức Trở Thành Chủ Nhân Mới Của Tòa Thành Trung Tâm (1)

Long Quốc, Ngũ Hoa sơn.
Dưới một cái động sâu, người áo choàng đen ngồi giữa không trung, trên mặt đất chằng chịt tơ máu, gã đang điên cuồng vận chuyển tinh thần lực của bản thân để có thể cộng hưởng với áo giáp siêu văn đang bị phong ấn ở đây.
Vu Linh nhíu mày liên hồi, giọng điệu sốt ruột: “Đã nửa giờ trôi qua rồi, không biết lão sư có tới kịp không.”
Vù!
Đúng lúc cô ta vừa dứt lời, dưới hố sâu đột nhiên bắn ra một luồng sáng rực rỡ, chớp mắt đã bao phủ người áo choàng đen ở bên trong.
Đồng thời một khí tức kinh khủng giống như gió lốc cũng quét ngang cả không gian.
Vô số chim thú biến dị điên cuồng chạy trốn khắp nơi dưới sự bao trùm của khí tức đáng sợ này.
“Khí tức thật mạnh!” Tô Ấu Vi lộ ra vẻ chấn kinh.
“Ngươi nghĩ sao? Áo giáp siêu văn bị phong ấn của lão sư chính là siêu văn dung hợp mười bốn cái, là áo giáp Thần cấp chín mươi ba, cho dù đã qua nhiều năm, lực lượng của siêu văn cũng đã bị xói mòn đi rất nhiều, nhưng ít nhất cũng vẫn còn ở cấp hai mươi, ba mươi.”
Vu Linh cười nói: “Đây còn là siêu văn bản mệnh của lão sư, nếu như Cố Trường Khanh thật sự bị trọng thương, vậy thì tòa thành trung tâm của Đế Quốc chính là của Siêu Vu Tộc bọn ta rồi. Đến lúc đó vẫn cần phải có thân phận nhân loại của ngươi đều điều khiển quang não trong chủ thành.”
Người áo choàng đen vốn dĩ vẫn giữ lại Tô Ấu Vi ở bên cạnh chính là vì đợi sau khi giết chết Cố Trường Khanh thì sẽ để cô ta đi nhận chủ quang não ở chủ thành, hoàn toàn khống chế tòa thành trung tâm.
Bằng không, lấy thân phận Siêu Vu Tộc của bọn họ thì không cách nào tiến vào trụ sở chính của tòa nhà trung tâm ở chủ thành được.
Vù!
Huyết quang duy trì chưa đến một phút thì chậm rãi thu lại.
Đợi đến khi huyết quang biến mất, người áo choàng đen đang khoanh chân ngồi giữa không trung đã mặc vào một bộ áo giáp toàn thân huyết sắc vô cùng tà ác dữ tợn, bên ngoài có vu văn màu đen lưu chuyển.
Khí tức bao trùm trên cơ thể gã khiến cho Vu Linh đứng cách xa sáu, bảy trăm mét cũng cảm nhận được áp lực.
“Ha ha ha!”
Người áo choàng đen tên Vu Tà Yến phát ra tiếng cười điên cuồng chấn động cả mảnh trời, “Không biết đã qua bao nhiêu năm, cuối cùng ta cũng lấy lại được siêu văn bản mệnh của ta!”
Sống lâu như vậy rồi nhưng gã chưa bao giờ có khoảnh khắc nào vui vẻ, hưng phấn và kích động như hôm nay.
Vu Linh cũng thấy hào hứng không thôi, “Lão sư, siêu văn bản bản mệnh của ngài hiện tại đang ở cấp bao nhiêu?”
Vút!
Thân hình Vu Tà Yến chợt lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện gần hai người, khí tức kinh khủng ập tới khiến bọn họ phải lùi về phía sau mấy bước.
“Quá lâu rồi, hiện tại đã tụt xuống chỉ còn Thánh cấp hai mươi mốt, thế nhưng nhiêu đây cũng đã đủ để lấy mạng Cố Trường Khanh.”
Dưới mũ giáp dữ tợn của Vu Tà Yến truyền ra thanh âm từ tính, sau khi lấy lại được siêu văn bản mệnh của mình, dường như gã cũng trở nên trẻ trung hơn.
Đây là một chuyện rất bình thường, siêu văn cấp bậc càng cao thì tinh thần lực càng mênh mông cuồn cuộn, có thể sống càng lâu hơn.
Tinh thần lực có thể khiến linh hồn bất diệt, siêu văn có thể khiến thân xác bất diệt.
Vu Linh tươi cười phụ họa: “Đúng thế, mặc dù bị tụt cảnh giới nhiều như vậy thì đúng là rất đáng tiếc, nhưng dùng để đối phó với Cố Trường Khanh thì quả thật đã đủ.”
Ánh mắt đỏ tươi của Vu Tà Yến lóe lên, gã hỏi: “Cuộc chiến của Cố Trường Khanh và áo giáp Hạo Thiên Đế kết thúc chưa?”
Vu Linh lắc đầu, “Không có hình ảnh livestream, không thể biết được.”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta đi thôi, đi tới chủ thành trung tâm xem xem.”
Hiện tại Vu Tà Yến vô cùng tự tin, tuy rằng cấp bậc bị tụt rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần cho gã một chút thời gian thì rất nhanh gã có thể tu luyện trở lại.
. . .
Chủ thành trung tâm.
Sau khi Cố Trường Khanh giết chết đôi huynh đệ của Hải Thần Tộc xong thì mới quay lại vị trí thi thể của người máy mặc áo giáp Hạo Thiên Đế.
Những mảnh máy móc của nó rơi vãi lung tung khắp mặt đất.
Cố Trường Khanh ngoắc tay, nơi lồng ngực của người máy có một cái ấn ký nho nhỏ tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, lúc thì hóa thành siêu văn, lúc lại hóa thành áo giáp, nó bay ra ngoài rồi rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Sự mạnh mẽ của giáp Hạo Thiên Đế là không thể nghi ngờ, nếu như không dùng tới lực lượng của một cái Ma Văn La Hầu thì Cố Trường Khanh thật sự không có cách nào xử lý nó.
Ngưỡng cửa để vào được chủ thành mà Đế Quốc trù tính thật sự là quá cao.
Hiện tại Cố Trường Khanh chỉ biết cái siêu văn này rất mạnh, nhưng không hề biết nó chính là siêu văn Hạo Thiên Đế đứng hàng thứ hai của Đế Quốc.
Thu lại đế văn vào tay, Cố Trường Khanh hít sâu một hơi, cuối cùng hắn cũng đánh hạ được tòa thành trung tâm của Đế Quốc rồi.
Còn về siêu văn của Đế Quốc Chi Chủ, hắn cảm thấy cực kỳ có hứng thú.
Hắn ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía tòa nhà trung tâm của chủ thành.
Tòa nhà cao sáu trăm tầng, đứng sừng sững trên mảnh đất trung tâm của thành phố giống như hạc giữa bầy gà.
Nó được hai vòng tròn sao cực lớn màu lam kim bao trùm, tỏa ra ánh sáng nguy hiểm.
Bên ngoài cửa lớn có hai người máy cấp ba mươi đang trấn thủ.
Cố Trường Khanh đi tới, ánh mắt điện tử của chúng nó quét qua người hắn một lượt.
Phát hiện người tới là nhân loại, chúng nó không hề tấn công.
Cố Trường Khanh đã tán đi áo giáp rách nát, trận chiến với giáp Hạo Thiên Đế chính là trận chiến khó khăn nhất hắn từng đánh.
Áo giáp siêu văn đã bị tổn hại hay bị đánh nát cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới siêu văn, chỉ cần hấp thu năng lượng thuần túy ẩn chứa trong tinh thạch là có thể phục hồi.
Hắn đánh giá hai người máy đang trấn thủ bên ngoài cửa lớn một lần, sau đó bước nhanh đi vào tòa nhà trung tâm của chủ thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận