Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 369: Cơ Giới Chi Tâm

Sau khi nền tảng Hồ Á đã thuộc về dưới trướng của Cố Trường Khanh thì đương nhiên hắn cần phải tiến hành cải tổ và chỉnh hợp lại một phen, đặc biệt là cần tìm một người đứng ra quản lý lại mọi thứ của nền tảng Hồ Á, dù sao thì Cố Trường Khanh cũng không thể dành thời gian cả ngày để xử lý mọi chuyện phiền nhiễu của nền tảng này được.
Thế nhưng người mà hắn nghĩ là thích hợp nhất để quản lý là A Nhĩ Nặc Hàn thì đối phương lại thành khẩn từ chối giữ trọng trách quan trọng ấy, lý do mà ông ta đưa ra là bản thân có lòng mà vô lực.
. . .
Bầu không khí có chút yên tĩnh, Vương Dung cũng không biết nói từ đâu.
Nhưng bà biết, lý do thoái thác của A Nhĩ Nặc Hàn không phải không có lý, toàn bộ vũ trụ đều nhìn chằm chằm vào nền tảng mới, phàm là có một chút sai lầm đều có thể bị phóng đại vô hạn, chuyện này đối với tương lai kinh doanh của nền tảng Alpha cũng có áp lực không nhỏ.
Cố Trường Khanh lâm vào trầm tư, hắn không phải người máu lạnh vô tình, nhưng cũng không phải người tốt do dự thiếu quyết đoán, A Nhĩ Nặc Hàn nhắc tới điều này, bản thân hắn trước giờ xác thực không nghĩ tới.
Nhưng hiện tại vấn đề gặp phải là, ngoại trừ A Nhĩ Nặc Hàn ra, còn ai có thể đảm nhận được trọng trách này.
A Nhĩ Nặc Hàn là người cẩn thận, suy nghĩ của ông ta hoàn toàn xuất phát từ đại cục, điều này khiến ánh mắt Cố Trường Khanh nhìn ông ta có thêm vài phần tán thưởng và khẳng định.
Chỉ là, có thể làm người lãnh đạo, ngoại trừ A Nhĩ Nặc Hàn thì người duy nhất hắn có thể nghĩ tới là Vương Dung được hắn tín nhiệm nhất.
Thế nhưng Vương Dung xử lý những sự vụ hàng ngày đã đủ bận, nay lại đặt trọng trách nặng như vậy lên người bà thì thật sự không quá thích hợp.
Càng quan trọng hơn là, Vương Dung không thông thạo cách vận hành một nền tảng trực tiếp, không tính là một lựa chọn quá tốt.
Mấy người Trương Hổ, Triệu Phong, Ngô Duệ thì càng không cần nói, để bọn họ ra thành ứng chiến thì bọn họ tuyệt đối không khiến người thất vọng, nhưng chuyện này đối với bọn họ mà nói thì không khác gì với việc cầm kim châm may vá.
Cố Trường Khanh trầm mặc suy nghĩ một vòng, vẫn không nghĩ ra nên để cho ai tới thay thế vị trí của A Nhĩ Nặc Hàn.
Thấy Cố Trường Khanh nhíu mày do dự, A Nhĩ Nặc Hàn đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, vì thế chủ động đề xuất: “Lão bản, có một người còn thích hợp hơn so với ta, cô ấy chính là trợ lý cũ của Mã Khắc Thụy Lâm, Y Toa Bối Nhĩ. Ta tin để cô ấy làm người lãnh đạo thì nền tảng Alpha tuyệt đối sẽ ngày càng tốt hơn.”
Cố Trường Khanh nghe xong cũng không có nhiều phản ứng, người này hắn không phải chưa từng nghĩ tới, có thể ở nền tảng Hồ Á nhân tài đông đúc đảm nhiệm vị trí trợ lý của Mã Khắc Thụy Lâm, năng lực tất nhiên phải đạt yêu cầu.
Nhưng cô ta không phải người Lam Tinh, tất cả mọi người của nền tảng Alpha cũng không quen thuộc với cô ta.
Cố Trường Khanh không phải người phiến diện, điều kiện tiên quyết để trọng dụng cô ta chính là cô ta trước tiên phải có đủ thành tựu, khiến cho mọi người nhìn thấy tiềm lực trên người cô ta mới được.
A Nhĩ Nặc Hàn thấy Cố Trường Khanh buông lỏng, không khăng khăng ngăn cản mình thì âm thầm thở ra một hơi.
Nói: “Lão bản, lo lắng và suy nghĩ của của ngươi ta đã nghĩ qua, nhưng tiến cử Y Toa Bối Nhĩ không phải là quyết định nhất thời, dù sao ta cho dù không phải người lãnh đạo thì cũng cần phải phụ trách cả đời với nền tảng Alpha.”
Cố Trường Khanh hoài nghi nhìn ông ta, chậm rãi mở miệng: “Ngươi nói là cô ta có chỗ hơn người?”
A Nhĩ Nặc Hàn cười nói: “Năng lực của cô ấy vượt xa so với những gì thể hiện ra trước mắt, nếu lão bản gặp cô ấy, thử một lần là biết.”
Chuyện nền tảng trực tiếp không thể chậm trễ, Cố Trường Khanh biết A Nhĩ Nặc Hàn đã quyết chủ ý, vì vậy liền cùng ông ta và Vương Dung đi tới trung tâm của máy chủ quang não ở nền tảng Alpha.
Trong đại sảnh nhìn không thấy điểm cuối, thanh âm ông ông vang lên không ngừng.
“Thiếu gia, đã lâu không tới nơi này, nhất định là không nhìn ra biến hóa ở đâu phải không?”
Trên mặt Vương Dung tràn ngập kiêu ngạo, đây là sau khi nền tảng Alpha gia nhập vào Lam Tinh thì từng bước phát triển lên.
Bà cảm thấy, mình tựa như nhìn thấy một đứa trẻ đang bập bẹ tập nói, trưởng thành một người lớn có thể một mình đảm đương một phía vậy, nghe những âm thanh ông ông này, trong lòng cũng vui vẻ.
Cố Trường Khanh gật đầu nói: “Phải, nhìn ra được, đây đều là kết tinh từ khổ cực của các ngươi.”
Trên mặt A Nhĩ Nặc Hàn không có biểu cảm dư thừa, giao ra vị trí người lãnh đạo, trong lòng ông ta cũng không dễ chịu, nhưng cân nhắc mãi, ông ta vẫn đưa ra lựa chọn.
Nơi này chứa toàn bộ tâm huyết của ông ta, ông ta chỉ nghĩ đưa ra quyết định có lợi nhất đối với nền tảng Alpha, đây là phụ trách với bản thân mình, càng là cả Lam Tinh và Cố Trường Khanh.
“Chủ nhân!”
Tiểu Thứ và Tiểu Ngải cùng nhau kinh hô.
Cách mấy tháng không gặp. Tiểu Thứ hiển nhiên rất hưng phấn, trên người lóe lên ánh sáng vui vẻ đủ màu sắc, cực lực bày tỏ tâm tình vui vẻ vì được gặp lại chủ nhân lúc này.
Cố Trường Khanh gật đầu trả lời, Tiểu Thứ là trí tuệ nhân tạo, sớm đã có thể thoải mái bày tỏ cảm xúc, một ánh mắt của Cố Trường Khanh nó cũng có thể hiểu ý.
“Tinh Đế bệ hạ, ngài đã tới rồi.”
Y Toa Bối Nhĩ thấy Cố Trường Khanh tới thì nhanh chóng đứng dậy, cung kính khom người thật sâu với hắn.
Trên người cô mặc một bộ quần áo bó sát tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, phác họa vừa đúng dáng người với đường cong thướt tha lả lướt, phong tình vạn chủng, quyến rũ mà không thô tục.
Vẻ mặt Cố Trường Khanh lạnh nhạt, chỉ gật đầu không nói gì.
Sau đó thả ra thần niệm của mình, chuẩn bị tra xét thần văn lực của Y Toa Bối Nhĩ.
Y Toa Bối Nhĩ hơi nhíu mày, cảm nhận được dụng ý của Cố Trường Khanh, lập tức thoải mái thúc giục thần văn của mình.
Ngay sau đó, trên người cô xuất hiện một bộ giáp phong cách máy móc màu trắng.
Trên áo giáp máy móc đẹp đẽ là ánh sáng thần vận không ngừng lưu chuyển, có một loại mỹ cảm lạnh lùng kinh tâm động phách.
Mà phía sau cô, trong hư không có vô số cánh tay máy móc như ẩn như hiện.
Thần sắc Y Toa Bối Nhĩ như thường, bình tĩnh mà nhìn ba người, cuối cùng ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh tuấn của Cố Trường Khanh, khóe môi lộ ra một nụ cười mỉm.
Cố Trường Khanh thấy thế thì không khỏi kinh ngạc, đây lại là thần văn mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
Nếu nói những thần văn hắn gặp trước đây đều đến từ những kỷ nguyên xa xưa trước kia.
Vậy thần văn của Y Toa Bối Nhĩ lại giống như cách không xa thời đại này lắm.
Bởi vì so với những thần văn khác, thần văn này thật sự rất đặc thù, nói đúng ra là rất khác biệt.
Không đợi Cố Trường Khanh mở miệng, Y Toa Bối Nhĩ đã chủ động giải thích trước: “Tinh Đế bệ hạ, thần văn của ta tên là Cơ Giới Chi Tâm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận