Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 83: Kẻ Phạm Ma Minh, Tất Giết (2)

“Vương Dung, Ngô Duệ, ngươi ở lại chăm sóc Chu Tước và Triệu Phong.”
“Thao Thiết, ngươi dẫn các thành viên tới Lâm gia ở Kinh Đô trước, quật ba tấc đất lên cũng phải bắt lại hết tất cả những kẻ có quan hệ tới Lâm gia, người phản kháng cứ giết không tha!”
“Ta đi tới núi Côn Luân một chuyến rồi sẽ tới sau, con dị thú kia hẳn là đã hóa rồng rồi.”
Cố Trường Khanh nói xong liền kích hoạt áo giáp Hắc Long Hoàng phủ kín cơ thể, khí thế uy nghiêm thô bạo đáng sợ đến nỗi khiến cho tinh thần mọi người tại đây đều bị chấn động.
Sau khi áo giáp Hắc Long Hoàng tiến hóa, không cần tăng thêm bốn lần áo giáp lên cơ thể thì sau lưng cũng có hai con Hắc Long xoay quanh.
Bộ áo giáp này chỉ nhìn bên ngoài cũng đã cảm thấy có lực chấn nhiếp kinh người.
“Đi, các ngươi cũng xuất phát qua đó đi!”
Cố Trường Khanh dặn dò xong liền phá không mà biến mất tại chỗ, tốc độ quả thực nhanh đến kinh người.
“Xuất phát!”
Thao Thiết phụ thể áo giáp, mệnh lệnh một tiếng rồi bay lên cao.
Các thành viên thấy thế thì đều phủ kín áo giáp rồi nhanh chóng đuổi kịp, thanh thế to lớn mà rời khỏi căn cứ.
. . .
Núi Côn Luân, sương mù màu bạc bao phủ toàn bộ ngọn núi hùng vĩ vạn trượng, giống như rồng rắn quấn quanh.
Núi Côn Luân lúc này rất yên tĩnh, không nghe được bất cứ tiếng gào thét nào của dị thú.
Oanh!
Cố Trường Khanh đột ngột từ trên trời giáng xuống, dừng lại ở khoảng không phía trên đỉnh núi.
Ầm!
Cặp mắt màu xanh đậm của song long ở sau lưng đang nhìn chằm chằm vào những ngọn núi ở phía xa, sau đó há miệng phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Ầm ầm ầm!
Rất nhanh, một con quái vật cực lớn ở sâu bên trong núi Côn Luân đã lao ra từ trong những đám mây và sương mù đang che lấp mặt trời.
Đây là một con Chân Long bát giai, dài hơn một ngàn mét, cả người được bao trùm bởi hai màu xanh đen, đang cưỡi mây đạp gió phóng đến.
Đầu rồng vô cùng dữ tợn uy nghiêm, hai sợi râu rồng màu đen giống như roi thép đang đung đưa qua lại.
Nó uốn lượn ở khoảng trời phía trên núi Côn Luân, hai mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm vào Cố Trường Khanh đang mặc áo giáp Hắc Long Hoàng, nhưng không vội phát động công kích.
. . .
Trên khoảng không của núi Côn Luân, một con Chân Long có chiều dài một ngàn mét, một nhân loại mặc áo giáp Hắc Long Hoàng, hai bên từ xa xa đối diện nhìn nhau.
Cùng đối mắt một lát, rốt cuộc Cố Trường Khanh cũng chủ động mở miệng: “Theo ta đi, thế nào?”
Nghe hắn nói như vậy, trong mắt Côn Luân Chân Long lóe ra ánh sáng hung ác, thân thể nó uốn lượn, há mồm phát ra một tiếng rít gào về phía Cố Trường Khanh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau đó nó giương nanh múa vuốt, cực kỳ hung mãnh mà giết tới.
“Hửm? Nếu như ngươi đã muốn bị đánh một trận thì ta có thể để ngươi thả lỏng xương cốt một chút.”
Cố Trường Khanh thấy vậy, ánh mắt lóe lên, đột nhiên biến mất trên không trung.
Tốc độ nhanh không gì sánh kịp, chớp mắt đã tới gần đối thủ.
Nhấc tay nắm thành quyền, đánh mạnh về phía trước.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, nắm đấm che trời bắn ra, bao phủ cơ thể khổng lồ của Côn Luân Chân Long, trong một mảnh đổ vỡ, nó giống như một con cá chạch, rơi xuống bên trong núi Côn Luân.
Làm vỡ vài ngọn núi mới ngừng lại.
“Hôm nay ngươi không đi theo ta thì chỉ có một con đường chết.”
Thân hình Cố Trường Khanh chợt lóe, hạ xuống bầu trời phía trên nơi Côn Luân Chân Long bị rơi xuống, từ trên cao nhìn xuống nó.
Grừ…
Côn Luân Chân Long vẫn không phục, há mồm phun ra hơi thở của rồng có thể làm nổ tung bầu trời.
Cố Trường Khanh cứ như vậy lẳng lặng đứng tại chỗ, khiến cho hơi thở rồng bao phủ toàn thân.
Khi hơi thở của rồng tiêu tán, hắn lông tóc vô thương, thậm chí còn không thể lưu lại một dấu vết nào trên áo giáp Hắc Long Hoàng của hắn.
“Thôi vậy, giữ ngươi lại cũng vô dụng, ta còn chưa ăn thịt rồng bao giờ!”
Thấy nó ngu xuẩn không nghe lời như vậy, Cố Trường Khanh chậm rãi nâng tay, ngay lập tức xung quanh vang lên những tiếng vù vù, chỉ thấy xung quanh cơ thể của Côn Luân Chân Long xuất hiện từng cái từng cái ấn ký Hắc Long.
Rống!
Côn Luân Chân Long nhìn quanh thân mình đều là long ấn dày đặc đang bao phủ, cuối cùng nó cũng cúi thấp đầu, phát ra một tiếng gầm nhẹ tỏ ý thần phục.
“Ngươi thiếu đánh đúng không? Đồng ý sớm thì làm gì đến nỗi này?”
Cố Trường Khanh thản nhiên mở miệng, tán đi long ấn đang bao trùm xung quanh thân nó, nhấc tay ý bảo nó đi lên.
Nó gật đầu, chậm rãi bay về phía Cố Trường Khanh.
Rống!
Nhưng mà, ngay vào lúc nó cách Cố Trường Khanh không xa lắm thì đột nhiên há ra cái mồm máu thật to, trực tiếp phun ra một ngụm hơi thở của rồng mà nó đã chuẩn bị rất lâu, khiến cả người Cố Trường Khanh đều bị bao phủ trong đó.
“Quả nhiên, súc sinh như các ngươi đều không dễ dàng phục tùng nhân loại.”
Cố Trường Khanh gằn lớn một câu, thoáng chốc từng âm thanh vù vù vang lên, vô số ấn ký Hắc Long Hoàng xuất hiện, dày đặc đến nỗi bao phủ cả một không gian nơi đây.
Sau đó bên trong những tiếng gầm rú là những vụ nổ mạnh nhưng lại cực kỳ đẹp mắt vang lên, giống như đại dương mênh mông đang dập dờn, bao trùm tàn sát bừa bãi toàn bộ khoảng không phía trên núi Côn Luân.
Vút!
Cố Trường Khanh bay ra từ trong những tiếng nổ mạnh, phía sau có bảy viên Long Châu giống như bảy trái bóng đang lơ lửng, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Hắn vốn dĩ muốn thu phục con Chân Long này, đợi sau khi giải quyết xong Lâm Thần thì sẽ đi tới tam giác Bermuda.
Thế nhưng dị thú cuối cùng vẫn là dị thú, ngoại trừ những con vốn đã cực kỳ thân cận với nhân loại từ trước dị biến, giống như những con vật nuôi chó mèo, còn lại thì nếu không giết chết chúng nó thì chúng nó sẽ không thỏa hiệp với nhân loại.
Long Châu cũng không tồi, thứ này vừa lúc thích hợp với áo giáp Hắc Long Hoàng của hắn.
Trên đường tới Kinh Đô, Hắc Long đang xoay quanh ở sau lưng rất nhanh đã ăn sạch chúng.
Điều này khiến cho siêu văn Hắc Long Hoàng của hắn từ thất giai sơ kỳ trực tiếp tăng lên thất giai đỉnh phong.
Rồng cũng có phân mạnh yếu, con Chân Long kia vừa mới tiến hóa đến cấp bậc này, ở trước mặt Cố Trường Khanh thì vẫn là quá yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận