Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 382: Sắp Xếp Mọi Chuyện Đâu Vào Đấy, Lên Đường Chuẩn Bị Rời Đi

Chương 382: Sắp Xếp Mọi Chuyện Đâu Vào Đấy, Lên Đường Chuẩn Bị Rời Đi
Bất cứ động tĩnh nào của Bắc vũ trụ cũng khiến Cố Trường Khanh để tâm.
Ra khỏi cửa, hắn đi tới bảo hộp thời gian trước, thấy Tần Đế đã rời đi, mấy người Trương Hổ cũng tiến hành dung hợp rất thuận lợi, lúc này mới lui ra.
Lúc hắn đang muốn tới Côn Luân thì thân hình khôi ngô của Tần Đế đột nhiên từ trong hư không xuất hiện trước mặt Cố Trường Khanh.
“Tinh Đế bệ hạ, ta cũng muốn theo ngươi đi Bắc vũ trụ, bất kể thế nào đây cũng xem như chuyện của ta.”
Cố Trường Khanh vốn không có ý muốn để Tần Đế đi theo, dù sao có ông ở Lam Tinh, mình cũng sẽ an tâm hơn một chút.
Nhưng thấy ánh mắt ông sáng quắc, vẫn là cẩn thận nghĩ lại, đoạn nói: “Ngày nào kỹ nữ Đế Khâm Na Tịch kia không chết, Lam Tinh cũng đừng mong an ổn, ta đi Bắc vũ trụ cũng không chỉ vì tìm bản thể cho ngươi.”
Tần Đế cho rằng hắn muốn cự tuyệt, sắc mặt thoáng lộ vẻ sốt ruột, nào ngờ Cố Trường Khanh nâng tay tiếp tục nói: “Chẳng qua ngươi đi cũng hợp tình hợp lý, có lẽ tới nơi đó ngươi có thể cảm ứng được vị trí của bản thể cũng nên. Ta đề nghị ngươi hãy mang theo Thần Vũ Tuyết Oánh cùng đi đi…”
Tần Đế giật mình ngẩng đầu, thấy ánh mắt Cố Trường Khanh âm trầm, nghĩ tới Đế Khâm Na Tịch thì ngay lập tức hiểu được dụng ý của Cố Trường Khanh, vì vậy liền nói: “Ta nghĩ có lẽ Từ Thi Tình ít nhiều có thể trợ giúp cho Tinh Đế bệ hạ, hay là cũng mang theo cô ta luôn, có được không?”
Từ Thi Tình sở hữu thiên phú bói toán cực mạnh, quan hệ với Thần Vũ Tuyết Oánh cũng thân cận, mang theo hai người bên mình thì sẽ bớt được không ít phiền toái.
Cố Trường Khanh không có gì dị nghị với lời đề xuất này, hơn nữa nghĩ đến chuyến đi sắp tới hông biết sẽ còn gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, cho nên cuối cùng hắn quyết định mang theo cả Tinh Không cự thú Hồng Lăng mà trước đó mình đã thuần phục được.
Tần Đế thấy Cố Trường Khanh đồng ý, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra khí phách sẵn có, nhưng trước mặt Cố Trường Khanh, khí phách đế vương này lại yếu đi ba phần.
“Tiền bối, ngươi trở về chuẩn bị đi, việc này không nên chậm trễ, đêm nay chúng ta sẽ lên đường.”
Tần Đế cáo từ, Cố Trường Khanh vừa định quay về thì đúng lúc ấy, mấy người Trương Hổ bỗng từ trong bảo hộp thời gian vọt ra.
Trong chốc lát, phía trên Lam Tinh có rất nhiều ánh sáng đủ màu chiếu rọi, thần văn lực cường đại thổi quét tinh vẫn phía trên Lam Tinh, trùng kích khiến cho người người nhìn mà lóa cả mắt.
“Lão đại!”
Bọn họ đứng thành một hàng ở hư không phía sau Cố Trường Khanh, giống như vệ sĩ của Lam Tinh từ trên trời giáng xuống.
Cố Trường Khanh xoay người lại quan sát một vòng, mỉm cười khen ngợi: “Tốt lắm, sắp tới ta có việc sẽ rời đi một khoảng thời gian, các ngươi ở lại trấn thủ Lam Tinh, mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của Hoàng Đế tiền bối.”
Cả đám hai mặt nhìn nhau, vội vàng thu hồi thần văn lực, vây lại bên cạnh hắn, Trương Hổ lên tiếng: “Lão đại, lúc trước tại Vũ Trụ chi thành chính là bởi vì chúng ta không ở bên cạnh mới hại ngươi suýt nữa xảy ra chuyện, lần này ta nhất định phải đi theo ngươi.”
Triệu Phong cũng sốt ruột nói: “Hổ Tử nói không sai, thế lực ở Bắc vũ trụ không ít, một mình lão đại đi chúng ta không yên tâm.”
Cả người Thích Ngọc Na tràn ngập hắc khí, mặc dù không có hơi thở rung chuyển, nhưng cô cũng có một loại khí tức âm trầm xơ xác tiêu điều.
“Lão đại, nếu ngươi ghét bỏ bọn họ ồn ào thì mang theo một mình ta là được…”
Chu Tước cười lạnh ngắt ngang: “Lão đại, dẫn theo cô ta còn không bằng dẫn theo ta.”
Cố Trường Khanh đỡ trán thở dài, sắc bén nói: “Đều lưu lại, ai cũng không được đi theo, mau qua bên chỗ Hoàng Đế tiền bối trình diện đi, xem xem ông ấy có sắp xếp gì không.”
Trương Hổ vừa nghe, nhất thời gấp đến cuống lên: “Lão đại, lần này ngươi đi, không biết khi nào mới gặp lại được ngươi!”
“Ta đã hỗ trợ các ngươi tăng cao thực lực thì sẽ không để các ngươi nhàn rỗi, đều trở về đi, sắp tới còn có rất nhiều việc cần các ngươi xử lý, ta cũng nên đi rồi.”
Cố Trường Khanh vỗ bả vai Trương Hổ, cố gắng dỗ dành đám đàn em cứ đang nhao nhao đòi đi theo mình này.
. . .
Về đến nhà, Lâm Nguyệt Dao đã chuẩn bị xong cơm tối.
Cố Nghiên Nghiên bổ nhào tới, gọi ba ba ba ba không ngừng.
Cố Trường Khanh dẫn bé đi rửa tay, bốn người ngồi vào bàn, nói một vài chuyện thú vị trong ngày.
Sau khi ăn xong, Cố Trường Khanh dặn dò: “Có một số việc rất gấp, ta phải rời đi một thời gian, nhưng ta đảm bảo sẽ nhanh chóng trở về.”
Cố Nghiên Nghiên dùng bàn tay nhỏ bé cố nắm lấy bàn tay to lớn của Cố Trường Khanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu dán sát lại, giữa cha con hai người ngay lập tức có một khí tức kỳ dị bắt đầu khởi động.
“Ba ba, ba ba cứ đi làm việc ba ba nên làm, con đã lớn rồi, con sẽ bảo vệ ma ma và tiểu di thật tốt!”
Lâm Nguyệt Dao chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, nhưng nghĩ tới trên vai Cố Trường Khanh còn phải gánh vác trọng trách của cả Lam Tinh và Nhân Tộc, nàng không thể làm gì khác hơn là gạt tâm tình nữ nhi qua một bên, ráng mỉm cười nhắc nhở: “Ngươi mới là vất vả, ngươi nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
Lâm Thủy Dao có chút kinh ngạc, nháy mắt cúi đầu xuống, ngón tay ở dưới bàn ăn cuộn vào nhau, không biết đang nghĩ cái gì.
Cố Nghiên Nghiên ôm cánh tay của ba ba, ủy khuất nói: “Ba ba, con đã lâu không ngủ với ma ma, có thể cho con mượn ma ma tối nay hay không?”
Cố Trường Khanh nghe vậy thì cưng chiều mà chọc nhẹ lên mũi cô bé.
Còn chưa nói gì, Cố Nghiên Nghiên đã lấy lòng nói tiếp: “Ba ba, nếu ba ba đồng ý thì con sẽ cho ba ba mượn tiểu di, chờ ba ba trở về, ba ba muốn cùng tiểu di ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu!”
Phốc!
Ba người lớn hoàn toàn kinh ngạc!
Dù nói đồng ngôn vô kỵ (1), nhưng mà lời này quả thực khiến người ta không thể không nảy sinh suy nghĩ kỳ quái.
Mặt Lâm Thủy Dao đã đỏ tới tận cổ, cô chột dạ nhìn thoáng qua tỷ tỷ, ôm Cố Nghiên Nghiên vào lòng, thọc lét cô bé, vội vàng nói: “Nhóc con, ngươi dám bán ta?”
Cố Trường Khanh đứng lên, tỏ vẻ như không để ý tới những gì Nghiên Nghiên vừa phát biểu, lãnh đạm nói: “Ta đi đây.”
-::
(1) Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói chuyện thường không biết kiêng kỵ, cố kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận