Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 294: Năm Đó Đánh Cược, Ngươi Thua Rồi…

Cố Trường Khanh và Hoàng Đế liếc nhìn nhau, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Từng là đế chủ tinh không, nhưng Hoàng Đế lại chưa từng tới Vũ Trụ chi thành.
Mà Tần Đế cũng chỉ có thể ở bên ngoài Vũ Trụ chi thành tra xét mà thôi, ngay cả cầu Vãng Sinh cũng chưa từng tới.
Nhưng mà cái người tên là Đế Tân, đế chủ của Nhân Tộc này, lại được chôn trong Vũ Trụ chi thành.
“Đế Tân vốn là một thế hệ anh chủ, dẫn dắt tộc chúng ta quét ngang một vũ trụ hạng trung, đối kháng kẻ địch ngoại vực, nhưng lại bị yêu nghiệt này mê hoặc.”
“Ở trận chiến cuối cùng, tộc ta tắm máu chiến đấu, nhưng lại bị yêu nghiệt này mở ra trùng động ngoại vực tại Triều Ca thành.”
“Tộc ta sau lưng thụ địch, cuối cùng toàn bộ chết trận, Đế Tân cũng ngã xuống.”
“Có lẽ, năm đó thiên ma ngoại vực trà trộn vào, giờ phút này vẫn còn hoành hành trong Vũ Trụ chi thành.”
Trên mặt lão giả lộ ra vẻ tức giận bất bình, tựa như vẫn không thể kìm được căn hận khi nhắc tới quá khứ năm đó.
“Thiên ma ngoại vực?”
Cố Trường Khanh hơi sửng sốt, lập tức hắn nhớ tới những con Tinh Không hung thú có thể thấy được khắp nơi bên ngoài cầu Vãng Sinh, chẳng lẽ thân phận thật sự của bọn chúng là thiên ma ngoại vực?
Nhưng mà rõ ràng những Tinh Không hung thú này yếu như vậy, thỉnh thoảng mới có một con mạnh một chút, ở trước mặt Cố Trường Khanh chẳng qua cũng chỉ là con kiến hơi lớn chút thôi, tùy tay là có thể bóp chết vô số.
Nhưng hiển nhiên, hắn nghĩ sai rồi.
“Thiên ma ngoại vực phân ra hai loại vô tướng và hữu tướng, Tô Ly chính là loại hữu tướng, bản thể của cô ta là một con cửu vỹ yêu hồ.”
Lão giả giải thích, theo cánh tay vung lên, một làn khói xanh nhạt bay tới trên người Cửu Sắc Yêu Cơ.
Cô ta hoảng sợ mở to hai mắt, chín cái đuôi phía sau vung loạn xạ, trên người nổi lên ánh sáng chín màu.
Trên mặt cô ta không ngừng biến ảo giữa mặt người và mặt ly miêu.
“Hả? Không đúng!”
Lão giả nhìn Tô Ly đang biến ảo hình thái, kinh dị nói.
Cố Trường Khanh cũng có chút khó hiểu nhìn Cửu Sắc Yêu Cơ trước mắt, cũng chính là Tô Ly.
Ngay trước mặt mọi người, cô ta chậm rãi biến thành một con Cửu Vỹ Ly Miêu.
Nhưng lão giả đã nói là Cửu Vĩ Yêu Hồ?
Sai hai chữ cũng đã cách nhau cả một chủng tộc.
“Đế Tân! Nhất định là ngươi giở trò quỷ!”
Lão giả tựa như nhớ ra gì đó, tức giận quát về phía mộ đá.
Tựa như cảm ứng được biến hóa của Tô Ly, dao động truyền đên từ mộ đá bỗng dừng lại.
“Hắn còn sống không?”
Cố Trường Khanh hỏi.
“Thứ lưu lại chẳng qua chỉ là một chấp niệm nực cười thôi.”
“Chấp niệm này, còn là lưu lại cho yêu nghiệt kia!”
Trên mặt lão giả lộ vẻ khinh thường.
Bia mộ tựa như cảm nhận được cảm xúc của lão giả.
Một khí tức xơ xác tiêu điều mạnh mẽ vọt về phía mộ đá, tựa như là đang phát tiết sự không cam lòng.
“Thiên ma ngoại vực chẳng lẽ không phải những Tinh Không hung thú kia?”
Chuyện lão giả nói một nửa còn chưa rõ ràng, Cố Trường Khanh lại hỏi.
“Tinh Không hung thú? Chẳng qua chỉ là một lũ bò sát cấp thấp, cũng là do thiên ma ngoại vực tạo ra, là mồi nhử để hủy đi căn cơ của thần văn giả Nhân tộc ta.”
Đối với điểm này, Cố Trường Khanh đã nhận ra.
“Những thứ như kết tinh tiềm năng thì là chuyện gì?”
Cố Trường Khanh nhớ tới Tần Đế oan uổng, chỉ vì một cái kết tinh tiềm năng có tác dụng phụ mà bị một kỹ nữ đùa giỡn đến chết.
Tinh ra, có chút giống với kết cục của người tên Đế Tân này.
Nếu Đế Tân còn sống, có lẽ sẽ có nhiều chuyện để nói không hết với Tần Đế.
Còn có Ngu Hạo bị Đế Khâm Na Tịch lừa gả, cho các tộc nhân dùng kết tinh tiềm năng.
Có thể hiện giờ còn chưa phát hiện vấn đề rốt cuộc từ đâu ra.
“Kết tinh tiềm năng? Là thứ gì?”
Lão giả hơi sửng sốt, hiển nhiên không biết Cố Trường Khanh đang nói đến cái gì.
Cố Trường Khanh không thể không miêu tả lại một phen.
“Chẳng qua là một đống sản phẩm thí nghiệm thất bại thôi.”
Lão giả kết luận.
“Những mảnh vỡ thần văn lực mà Tinh Không hung thú lưu lại, những đại năng của Nhân tộc không phải chưa từng nghĩ lợi dụng nó.”
“Dùng vô số biện pháp tiến hành áp chế và tinh luyện để loại bỏ ý chí pha tạp, cũng thất bại vô số lần.”
“Đó chính là những sản phẩm thất bại, mặc dù đề cao độ tinh thuần, nhưng lại có chỗ thiếu hụt trí mạng.”
“Vốn định tiêu hủy toàn bộ, nhưng sau đó chiến đấu với thiên ma ngoại vực ngày càng kịch liệt, Nhân tộc bức thiết cần có càng nhiều lực lượng thần văn giả.”
“Vì thế, một bộ phận thần văn giả Nhân tộc đã không tiêc tự hủy tương lai, sử dụng những thứ phế phẩm đó để tăng thực lực.”
Nói tới đây, trên mặt lão giả lộ vẻ sầu não thương cảm.
Cố Trường Khanh và Hoàng Đế trầm mặc không nói gì, có lẽ những người này thực lực không cao, nhưng ở lúc Nhân Tộc cần họ nhất, lại không tiếc tự hủy tương lai.
Đại nghĩa như vậy, mới là nguyên nhân cho dù Nhân Tộc có trầm luân bao nhiêu lần vẫn có thể quay trở lại đỉnh cao của vũ trụ.
Một lát sau, lão giả nói tiếp: “Cuối cùng, đại năng của Nhân Tộc ta cũng đã thành công.”
Lão giả nhìn Cố Trường Khanh, trong mắt lại lộ ra ý tán thưởng.
“Là kết tinh thần văn lực sao?”
Cố Trường Khanh đã nghĩ ra đáp án.
“Không sai, không có tác dụng phụ, là thần văn lực tinh thuần nhất, ta nghĩ ngươi đã cảm nhận được.”
Cố Trường Khanh gật đầu, không phủ nhận.
“Chỉ là không ngờ, hiện tại ngươi đã không cần kết tinh thần văn lực nữa, ngươi đã bước qua ngưỡng cửa đó rồi.”
Lão giả quay đầu nhìn mộ đá, trên mặt tràn ngập trào phúng.
“Đế Tân, năm đó đánh cược, ngươi thua rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận