Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 129: Thăm Dò Tin Tức (2)

“Ha! Nực cười! Lão bản của chúng ta là ai, dù các ngươi có chết hết thì ngài ấy cũng không thể chết, có bản lĩnh thì cứ tới đây giết ta, ngươi tuyệt đối không sống qua một giờ sau.”
Tiểu Đoàn Đoàn nhếch môi châm chọc Bạch Tinh, không hề hoang mang mà còn tỏ vẻ thách thức đối phương cứ tới giết mình đi.
“Đừng tự lừa mình dối người nữa, nếu hắn còn chưa chết thì vì sao lại chậm chạp không xuất hiện?”
Bạch Tinh cười lạnh, thử dò hỏi.
Nói thật, sự sợ hãi của gã đối với Cố Trường Khanh đã xâm nhập vào trong xương cốt, lúc này cũng chỉ là cố mạnh miệng tới thăm dò tin tức mà thôi.
Tiểu Đoàn Đoàn trào phúng: “Vớ vẩn, đối phó với đám các ngươi còn cần lão bản tự mình động thủ? Ngươi không khỏi quá đề cao bản thân rồi đấy!”
Dứt lời, cô liền xoay người rời đi, dáng vẻ không có chút luống cuống nào mà còn thản nhiên tự đắc.
Ánh mắt Bạch Tinh lóe lên, cho đến khi bóng dáng của Tiểu Đoàn Đoàn biến mất khỏi tầm mắt thì gã vẫn không thể hạ quyết tâm xuất thủ.
Từ trong giọng nói của Tiểu Đoàn Đoàn, gã thật sự không nhìn ra sơ hở nào chứng minh Cố Trường Khanh đã chết, cho nên gã vẫn không dám tùy tiện ra tay.
Nếu có thể nghe được một chút hoảng loạn nào đó thôi, vậy thì Tiểu Đoàn Đoàn tuyệt đối không thể sống mà rời khỏi đây.
Sau khi Tiểu Đoàn Đoàn rời đi, cô gái của Huyền Linh Tộc liền hiện thân.
Cô ta hơi mất hứng, “Ngươi vẫn sợ Cố Trường Khanh à?”
Ánh mắt Bạch Tinh lóe lên, trầm giọng nói: “Chỉ số tiềm năng của Cố Trường Khanh là một vạn sao, lẽ nào ngươi không sợ?”
“Nếu như hắn vẫn còn sống, ta mà giết cô ta thì sẽ như những gì cô ta vừa nói, tuyệt đối không sống nổi qua một giờ.”
Không chỉ mỗi Bạch Tinh sợ hãi, mà kỳ thực rất nhiều sinh linh ngoài hành tinh đều thấy kiêng kỵ.
Nếu như Cố Trường Khanh thật sự mặc áo giáp Thần Uyên Đế xuất hiện, ai có thể ngăn nổi hắn?
“Thôi vậy, ngươi là thiên mệnh nhân của tộc ta, không nguyện ý mạo hiểm cũng đúng. Bộ áo giáp Kiếm Thần Đế này có hai mươi sáu tầng siêu văn, có không gian phát triển rất lớn, trước tiên phải quật khởi thành công thì ngươi mới có hy vọng báo thù.” Cô gái Huyền Linh tộc nói: “Đúng rồi, ta phát hiện gần đây có vài cọng dây leo Thần Khuyết, đi theo ta chém giết chúng.”
Bạch Tinh gật đầu, cùng cô ta bay đi.
Hiện tại Lam Tinh chỉ mới gỡ bỏ không gian phong ấn ở tầng thứ nhất mà đã khiến cho rất nhiều siêu văn nhân thu hoạch được vô số cơ duyên.
Dường như nơi đây đã trở thành bảo địa lớn nhất trong toàn vũ trụ.
Những sinh linh từ ngoài vũ trụ vẫn ùn ùn kéo tới không dứt.
. . .
Chủ thành trung tâm, trụ sở chính ở tầng sáu trăm.
Nơi này đã trở nên vắng vẻ không một bóng người, hầu hết nhân sự của Ma Minh đều đã tới không gian phong ấn tự tìm cơ duyên.
Trong phòng ngủ, trên một chiếc giường lớn.
Cố Trường Khanh sắc mặt trắng bệch không chút máu, đang nằm đó như một thi thể.
Nhưng cả người hắn lại không hề có dấu hiệu bị thối rữa.
Đúng lúc này, ấn ký thần bí trong lòng bàn tay hắn đột nhiên tỏa ra từng tia lực lượng quỷ dị, lưu chuyển vòng vòng quanh thân.
Rất nhanh, làn da trắng bệch của Cố Trường Khanh dần dần trở nên có huyết sắc.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, không chỉ màu da hắn trở nên hồng nhuận hơn, mà sinh cơ dồi dào cũng từ sâu trong cơ thể hắn lan dần ra khắp thể nội.
Chốc lát, từng hơi thở nhanh và mạnh bắt đầu tràn ra ngoài.
Mặc dù vẫn chưa phụ thể với áo giáp siêu văn, nhưng khí thế mà Cố Trường Khanh phát ra lúc này còn đáng sợ hơn cả một siêu văn nhân cấp năm mươi sáu bạo phát toàn lực.
Nếu có người ở đây quan sát thì sẽ phát hiện, đầu ngón tay của Cố Trường Khanh đã dần động đậy.
Khoảng chừng nửa giờ sau, hắn từ từ mở đôi mắt sâu thẳm, giống như có thể nuốt chửng linh hồn người khác.
Cố Trường Khanh chậm rãi ngồi dậy, lướt nhìn cảnh tượng xung quanh phòng, âm thầm cảm nhận trạng thái của bản thân.
Khuôn mặt sắc bén của hắn không có biểu cảm gì, chỉ là thấp giọng tự lẩm bẩm: “Cuối cùng ta cũng sống lại rồi.”
Sau khi ý thức của hắn phiêu bạt trong khoảng không sâu thẳm kia không lâu thì có một luồng ánh sáng màu xám trắng vẫn luôn dẫn dắt hắn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ánh sáng màu xám trắng đó nhất định là ấn ký quỷ dị trong lòng bàn tay phát ra.
. . .
Tây Mạc, không gian phong ấn, núi non nguyên thủy kéo dài.
Bên trong một khe núi sâu, nơi đây cảnh tượng hết sức cuồng loạn, hai thân ảnh cường đại đang chiến đấu không hề giữ lại sức lực, điên cuồng chém giết đối phương.
Một người mặc áo giáp Thiên Diễm Đế dung hợp hai mươi hai siêu văn, xung quanh dấy lên ngọn lửa thần thánh như có thể thiêu đốt cả bầu trời.
Một người mặc áo giáo Thần Côn Đế tiến hóa cấp Thần, dung hợp hai mươi hai siêu văn, xung quanh có ánh sáng âm dương xen kẽ.
Lúc thì thấy được hư ảnh chim bằng hiện lên, lúc lại thấy hư ảnh cá côn xuất hiện, màu đen trắng âm dương giao hòa lẫn nhau.
Trong tay y cầm Thiên Côn chiến kích, mạnh mẽ đối chiến với siêu văn nhân của Siêu Diễm Đế Tộc.
Hai người này lần lượt là Diễm Vô Kiệt và minh chủ Ma Minh Trương Hổ.
Đây là một trận chiến khá ngang tài ngang sức, thần thông của hai người liên tiếp xuất hiện, ngươi tới ta đi quấn vào triền đấu, dư âm cuồng bạo của trận chiến có thể khiến cho cả khe sâu xung quanh cũng phải sụp đổ.
“Trương minh chủ, ngươi tâm tâm niệm niệm muốn có được đóa Lê Minh chi hoa trên tay ta như vậy, có phải là muốn dùng để cứu lão bản của các ngươi không?”
Diễm Vô Kiệt điên cuồng cười lớn, Liệt Diễm chiến đao trong tay chém ra một đao tàn bạo dài đến mấy trăm mét.
Ầm! Ầm!
Ánh đao cực kỳ mạnh mẽ khiến Trương Hổ bị đánh lui về sau cả chục thước.
“Hôm nay ngươi không để lại Lê Minh chi hoa thì đừng hòng rời đi.”
Ánh mắt Trương Hổ khiếp người, chiến kích trong tay phá không lao đi, lực lượng âm dương lúc thì hóa thành đại bàng, lúc thì hóa thành côn bằng, uy áp tràn ngập cả khe sâu.
“Cho ngươi! Ha ha ha!”
Diễm Vô Kiệt cười lớn một tiếng, không muốn dây dưa thêm nữa, ném Lê Minh chi hoa trong tay ra, sau đó bay lên biến mất trên không trung.
Gã đã lãng phí mấy giờ ở đây với Trương Hổ rồi.
Nếu cứ tiếp tục đánh thì không đến mấy ngày mấy đêm sẽ không phân được thắng bại.
Cứ như vậy, ngược lại làm lỡ việc gã đi tìm cơ duyên khác.
Vì một đóa hoa mà bỏ lại cả rừng rậm, thật sự không đáng!
Từ thái độ để ý tới Lê Minh chi hoa của Trương Hổ, gã dám khẳng định, Cố Trường Khanh đã sớm tử vong.
Đây mới chính là thu hoạch lớn nhất lần này của gã.
Cuối cùng cũng xác nhận được việc uy hiếp lớn nhất của vạn tộc đã ngã xuống, tiếp theo gã và các vị cường giả khác có thể ra tay với Nhân Tộc được rồi.
Trương Hổ thấy vậy thì cũng không đuổi theo, vội bay lên đoạt lấy đóa Lê Minh chi hoa màu u lam đang sắp rơi xuống mặt đất.
“Lão đại, hy vọng còn có thể khiến ngươi khởi tử hồi sinh, dẫn linh hồn của ngươi từ Cửu U trở về.”
Trương Hổ thật cẩn thận thu lại Lê Minh chi hoa, bay lên cao, nháy mắt đã biến mất phía chân trời.
“Quả nhiên người đã chết, ha ha ha!”
Diễm Vô Kiệt vừa rời đi không xa thì nghe được Trương Hổ thấp giọng nói, hưng phấn mà phát ra tiếng cười to kích động vang vọng cả khe núi.
“Lê Minh chi hoa chỉ có thể cứu sinh linh vừa mới chết, lão bản các ngươi đã chết cả tháng rồi, vô dụng thôi!”
Diễm Vô Kiệt đắc ý không thôi, hắn xoay người rời đi, chuẩn bị thông báo tin tức Cố Trường Khanh chắc chắn đã bỏ mạng cho cao tầng biết.
Một khi tin này truyền ra ngoài, khẳng định sẽ khiến toàn vũ trụ chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận