Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 113: Ngươi Không Còn Thời Gian Suy Nghĩ Nữa Rồi, Cố Trường Khanh Cường Thế Giáng Lâm (2)

“Giết dân tộc ta, ta sẽ không để ngươi được chết tử tế!”
“Ta muốn tất cả các chủng tộc ở ngoại vực biết, Nhân Tộc vĩnh viễn là chủ nhân của các ngươi, cả đời này các ngươi đừng hòng thoát khỏi sự khống chế của Nhân Tộc.”
“Trước mặt Nhân Tộc ta, dị loại các ngươi vĩnh viễn cũng không ngẩng đầu lên nổi!”
“Các ngươi muốn ép ta làm bạo quân, vậy ta sẽ làm bạo quân cho các ngươi xem!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh lóe lên huyết quang, tràn ngập vẻ tàn bạo, hắn cầm Bá Thiên chiến kích trong tay, ném mạnh về phía Thương Vấn Thiên trong không trung.
Mấy ngàn vạn người đã bị súc sinh này giết hại, Cố Trường Khanh thật sự bị chọc cho bừng bừng lửa giận.
Vốn dĩ hắn không muốn đi lại lên con đường cũ của Đế Quốc, nhưng mà những chủng tộc ngoài hành tinh này lại không muốn nước sông không phạm nước giếng, dám chủ động tới khiêu khích Nhân tộc trước.
Oanh! Ầm! Ầm!
Lực lượng không thể địch nổi bám lên thanh Bá Thiên chiến kích, nơi nó đi qua đều khiến không khí xung quanh bị chẻ thành hai nửa.
Phanh!
Răng rắc!
Trong chớp mắt Bá Thiên chiến kích đã mạnh mẽ đâm ngược vào trên người Thương Vấn Thiên, theo tiếng răng rắc vang lên, áo giáp trên cơ thể gã vỡ tung ra hóa thành vô số mảnh vụn nhỏ.
Vút!
Cố Trường Khanh thấy thế, nháy mắt đã di chuyển đến vị trí mà Thương Vấn Thiên vẫn còn đang bay ngược trên bầu trời, trong miệng gã điên cuồng phun máu tươi, Cố Trường Khanh dùng bàn tay được long giáp bao phủ, bóp lấy cổ gã nhấc lên.
“Chỉ có chút trình độ này của ngươi mà cũng dám tiến vào đất Lam Tinh ta giết người?”
Xì xì!
Thanh âm lạnh lẽo của Cố Trường Khanh vừa dứt, Hắc Long bên trái đã mạnh mẽ xông tới cắn đứt cánh tay bên trái của gã, âm thanh nhai nuốt trong miệng nó vang lên.
“A a a a…..”
Lúc này Thương Vấn Thiên mới hậu tri hậu giác phát ra tiếng kêu gào thảm thiết tê tâm liệt phế.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn lên không trung, lạnh giọng mở miệng: “Đám dị loại ở ngoại vực các ngươi hãy mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ, ở trong mắt ta, tất cả các ngươi đều chỉ là thức ăn ở trên bàn cơm mà thôi. Biết điều thì cứ ở yên đó, kẻ nào dám tới đây, kết cục của tên này sẽ là kết cục của các ngươi!”
Răng rắc!
Dứt lời, Hắc Long bên phải đã lao lên cắn đứt cánh tay phải của Thương Vấn Thiên, cái miệng cũng phát ra tiếng nhai nuốt rợn lòng người.
Bản thể của Thương Vấn Thiên không phải là nhân loại, mà là Thương Thiên cự thú nhất tộc.
. . .
“Nhân tộc quá mức tàn bạo, nếu như không diệt sạch bọn chúng thì tương lai kẻ bị tiêu diệt chính là chúng ta.”
“Thương Vấn Thiên thật thảm! Gặp phải một tên bạo quân như thế!”
“Đúng vậy, người này quá ác độc! Nhưng mà thực lực của hắn cũng đáng sợ thật, có ai biết lai lịch của áo giáp mà tên Nhân Tộc ấy mặc trên người không?”
“Đây hình như là… áo giáp Đế Long của Chiến Đế mười hai sao Sở Bắc Xuyên của Đế Quốc Lam Tinh. À không, cũng không giống lắm, ta có cảm giác áo giáp mặc trên người người đàn ông này hình như càng bá đạo cường hãn hơn!”
“Cái gì? Áo giáp Đế Long?”
“DM, nhìn khắp vũ trụ, số người có thể chống lại bộ áo giáp Đế Long này tuyệt đối không quá mười người.”
“Năm đó Đế Quốc Lam Tinh có chín vị Chiến Đế mười hai sao vô cùng đáng sợ, nghe nói mạnh nhất trong chín vị này chính là siêu văn Đế Long.”
“Chẳng trách Thương Vấn Thiên lại thất bại triệt để như vậy, trực tiếp bị hắn nghiền áp!”
“Nhân Tộc Lam Tinh này thật sự không diệt nổi sao?”
Bình luận trong phòng livestream của nền tảng Siêu Thần đã sôi trào tới đỉnh điểm.
Vô số sinh linh các tộc đang xem livestream sau khi biết được lai lịch của áo giáp trên người Cố Trường Khanh thì đều cảm thấy cực kỳ bất lực.
Ai nấy đều thấy đáng tiếc cho Thương Vấn Thiên vì gặp phải một tên bạo quân như thế.
Nếu gặp phải siêu văn Bạch Đế và Huyền Nữ thì còn có thể chiến một trận ra trò, nhưng mà trước mặt áo giáp Đế Long, cho dù gã có thiêu đốt siêu văn của bản thân thì cũng không thể địch lại.
“Giết ta đi! Có giỏi thì ngươi giết ta đi!”
Thương Vấn Thiên đau đớn vì bị mất đi hai tay, gương mặt vặn vẹo phát ra tiếng rít gào giống như kẻ điên.
. . .
Nền tảng Siêu Thần, trong văn phòng tổng giám đốc.
Đặc Lan Lạp Khắc nhìn hình ảnh đang được phát trực tiếp, cười nhạt nói: “Nếu ngươi còn không suy nghĩ nhanh thì đồ đệ bảo bối của ngươi sẽ bị tra tấn mà chết mất.”
Lạc Yên cung chủ sốt ruột thúc giục: “Ngươi muốn cái gì thì mới chịu mở ra Siêu Thần Trùng Động?”
Đặc Lan Lạp Khắc mỉm cười, “Vậy phải xem ngươi có thể lấy ra cái gì?”
Đối phương hít sâu một hơi, vội nói: “Một bộ áo giáp có dung hợp mười hai cái siêu văn, thế nào?”
Nghe được lời này, Đặc Lan Lạp Khắc cười lớn nói: “Không hổ là Siêu Tinh học viện, quả nhiên là tài đại khí thô, thành giao!”
“Chẳng qua ta phải nói lời thật trước, nếu như bị tòa thành trung tâm của Đế Quốc Lam Tinh quấy nhiễu, vậy có thể cứu người quay lại hay không ta cũng không dám bảo đảm.”
Lạc Yên cung chủ thâm trầm nói: “Chỉ cần ngươi mở ra Siêu Thần Trùng Động, bất kể có thể cứu về hay không ta đều chấp nhận.”
Đặc Lan Lạp Khắc hài lòng đáp: “Rất tốt, có lời này của ngươi thì ta yên tâm rồi.”
“Lam Khê, đi mở Siêu Thần Trùng Động đi!”
Nữ thư ký nhanh miệng đáp: “Vâng.”
Dứt lời liền mau mắn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận