Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 377: Thần Văn Mới Càng Thêm Lợi Hại (1)

Cố Trường Khanh không nói gì, chỉ bình tĩnh mà nhìn đám người Chu Tước.
Sau một lát, ấn ký màu xám trên tay phải hắn ảm đạm xuống, đám huynh đệ vốn đang bị giam cầm cũng đều theo đó mà được giải trừ.
Đối với mấy người Trương Hổ mà nói, nếu muốn hoàn toàn dung hợp thần văn mới thì vẫn cần thời gian.
Cảm nhận được thần văn lực khiến cho mình mạnh hơn đang cuồn cuộn vận chuyển trong cơ thể, bọn họ vừa cảm động vừa vô cùng hưng phấn.
Bên trong bảo hộp thời gian yên tĩnh lại, mọi người ngoại trừ động tác hô hấp thì tất cả giống như lâm vào trạng thái yên lặng vô tận.
Cố Trường Khanh cũng ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Một ngày sau, Trương Hổ là người đầu tiên mở mắt, trong khoảnh khắc đó, trên người y bộc phát ra ma khí ngập trời, khí tức trong bảo hộp cũng bị trùng kích đến nỗi trở nên hỗn loạn.
Quanh thân Trương Hổ hiện ra một đế giáp màu đen hoàn toàn mới, bên trên có hoa văn hỏa diễm màu đỏ hơi lóe lên.
Trên hai vai của y là hai cái hổ trảo màu đen hướng ra bên ngoài, trên móng vuốt sắc bắn có u quang lưu chuyển, tự như chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ mất đi tính mạng.
Trên đầu Trương Hổ bao trùm một cái mũ giáp Hắc Hổ, răng nanh sắc nhọn, một đôi mắt phát ra bạch quang khiếp người, khiến người sinh sợ hãi.
Đây là Ma Thần đế giáp có cấp bậc cao hơn, lúc này thần văn của Trương Hổ đã được Cố Trường Khanh tăng lên thành thần văn Hắc Ám Chí Tôn.
Chỉ cần toàn lực thúc giục thần văn, Trương Hổ có thể bày ra cả hai hình tượng của Ma Thần và Hắc Ám Thánh Hổ.
Ngoại trừ thực lực của thần văn Hắc Hổ tăng mạnh, hư ảnh Ma Thần cầm Ma Thần Chi Chùy trong tay, lực chiến đâu cũng được tăng lên mấy cấp bậc.
Vốn dĩ một chùy phóng ra, trong không gian sẽ tràn ngập lôi đình vạn quân.
Mà hiện tại, chỉ cần một chùy hạ xuống, tinh hà rộng lớn trong vũ trụ đều sẽ bị lôi đình bao trùm.
Thần văn giả có thực lực hơi yếu sẽ rất có khả năng còn chưa phản ứng lại thì đã bị biến thành tro tàn, khí thế cực kỳ khủng bố.
Trương Hổ hoàn toàn chấn kinh, kinh hô: “Đệt, đệt, lão đại, này cũng quá mạnh rồi!”
Cố Trường Khanh nói: “Không được kiêu ngạo, tiếp tục dung hợp rồi luyện tập cho thành thạo, tranh thủ sớm ngày đạt được độ phù hợp 100% đi.”
Trương Hổ nắm tay vỗ vực, ngốc nghếch cười nói: “Được, lão đại! Ta nhất định sẽ tu luyện thật tốt!”
Lúc hai người nói chuyện, Triệu Phong đã lặng yên tỉnh lại, khi anh ta mở mắt, trong bảo hộp thời gian nhất thời có ám mang lóe ra, ngay sau đó là một tiếng hét thanh thúy vang vọng cả không gian.
Viêm Long đế giáp của Triệu Phong lúc này đã được Cố Trường Khanh tăng lên thành Bất Diệt Thần Hoàng đế giáp.
Cả đế giáp có màu đỏ sậm, bên trên có chín cái đuôi không ngừng phiêu động lên xuống, vài cái dây đeo màu vàng kim từ trên đuôi kéo dài một mạch tới tấm lưng rộng lớn.
Trên bả vai của anh ta là đôi cánh ánh sáng cực lớn đang mở rộng, từ xa nhìn lại, Triệu Phong tựa như một con phượng hoàng đang giương cánh bay lượn.
Thần văn của anh ta vốn là thần văn thuộc bầu trời, chỉ cần thúc giục Bất Diệt Thần Hoàng đế giáp, lại phối hợp thêm Thần Phong chi dực thì tốc độ xuyên qua không gian sẽ cực kỳ nhanh, thậm chí có thể đuổi kịp Cố Trường Khanh.
Mặc dù thực lực lạc hậu rất nhiều, nhưng chỉ cần với tốc độ hạng nhất này, khoảng cách của Triệu Phong và Cố Trường Khanh sẽ không quá lớn.
Triệu Phong kinh hỉ cùng Trương Hổ nhìn nhau, nhất thời ngây người thốt lên: “Hổ Tử, ngươi đây là cái tạo hình quái quỷ gì thế!”
Trương Hổ người đến vô cùng khoa trương, vây quanh Triệu Phong đi lại một vòng, nhìn thấy đôi cánh hoa lệ cực kỳ kia của anh ta, ngưỡng mộ đến nỗi chảy nước miếng.
“Chậc chậc, cái cánh này mà cho ta, ta chẳng phải như hổ thêm cánh?”
Triệu Phong sờ lên mũ giáp Hắc Hổ của y, tỏ vẻ thèm muốn không kém, “Uy lực của Hắc Ám Thánh Hổ này cũng rất khá, vặn đầu xuống cho ta dùng một chút!”
Hai người trêu ghẹo nhau xong, không kiêng nể gì mà ôm bụng cười to.
Cố Trường Khanh còn chưa mở miệng nói gì, Thao Thiết ở một bên đã tản mát ra ánh sáng màu lam sẫm.
Hai người Trương Hổ và Triệu Phong sửng sốt, dừng tiếng cười nhìn sang.
Thao Thiết lắc lư phần đầu, hai mắt mở ra, cúi đầu nhìn về phía Thần Thú đế giáp trên người mình.
Đế giáp mới màu lam, tạo hình vô cùng đơn giản, không có trang sức gì lòe loẹt, rất giống với tính cách của Thao Thiết.
Nhưng bộ đế giáp này tỏa ra hơi thở hoang dã giết chóc, khiến cho xung quanh anh ta hình thành một cái lốc xoáy cực lớn, khí thế phóng ta khiến người bất giác rùng mình.
Phía sau anh ta, từ trong hư không mơ hồ hiện ta một cái miệng cực lớn, như một cái động sâu thẳm không đáy cực kỳ khủng bố, tựa hồ có thể nuốt chửng mọi thứ trước mặt bất cứ lúc nào.
Thần văn của Thao Thiết được tăng lên thành Hạo Thiên thần văn, chỉ cần thúc giục nó, hư ảnh của Hạo Thiên chiến thần song trảo đang nắm chặt Chiến Thần Phủ sẽ hiện thân trên không trung.
Lực phá hoại của một rìu này so với uy thế khi Lam Tinh bị bao vây trước đó đã không còn cùng một cấp bậc.
Lúc này chỉ cần Thao Thiết vung Chiến Thần Phủ lên, sẽ bộ phát ra khí thế kinh khủng chưa từng có, thế không thể đỡ.
Ba người kinh hỉ cùng nhau trao đổi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Cố Trường Khanh.
Bọn họ đã không thể diễn tả bằng ngôn từ sự rung động mà thần văn mới mang đến cho mình.
Thao Thiết không biết ăn nói, gãi gãi đầu, chân thành cảm tạ: “Cảm ơn lão đại! Ta cũng không biết phải nói gì mới tốt!”
Trương Hổ ra vẻ đê tiện trêu chọc: “Ngươi cái gì cũng không cần nói, ngươi là cái đồ không biết ăn nói, căn bản không biết nói gì!”
Thao Thiết hơi thúc giục thần văn, trừng mắt nhìn Trương Hổ, “Thế nào, không phục? Tới đánh một trận đi!”
Triệu Phong vội đứng vào giữa hai người, bất đắc dĩ can ngăn: “Phục các ngươi rồi, cũng không nhìn xem đây là nơi nào!”
Đúng lúc này, một ánh sáng màu trắng đỏ nháy mắt chiếu sáng toàn bộ không gian bên trong bảo hộp thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận