Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 312: Kẻ Xúc Phạm Thần…

“Cứ như vậy biến mất sao?”
L9527 nói thầm trong lòng.
Đúng lúc này, trên bầu trời thành thị lại nổi lên dao động không gian.
Rắc!
Lực lượng hàn băng đang vây khốn một cái phân thân của L9527 giống như gặp phải thiên địch, cấp tốc rút lui.
Phía trên không trung, cự ảnh Tử Thần vung lên liêm đao cực lớn, một nhát chém xuống, trên bầu trời xuất hiện một cái khe nứt màu đen đang chậm rãi mở ra.
“A a a a a…”
Quái vật bên trong hắc vụ trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên hét lên một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế.
Chỉ thấy thân thể của nó đã bị liêm đao Tử Thần chém đứt.
Trên không trung, khe nứt kia đã hoàn toàn mở ra, gió lốc không gian khủng bố không ngừng cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh khe nứt.
“Trên địa bàn của tộc ta mà còn dám kiêu ngạo như vậy, rốt cuộc là ai cho các ngươi dũng khí!”
Thân ảnh Cố Trường Khanh từ trong trùng động đi ra.
Bên ngoài cầu Vãng Sinh.
Những thần văn giả đang chạy trốn tứ phía cảm nhận được dao động phía sau truyền đến, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
“Đây là!”
Các thần văn giả tê cả da đầu mà nhìn khe nứt không gian trên bầu trời.
Từ khi tiến vào Vũ Trụ chi thành, bị quy tắc không gian ở đây áp chế, có thể sự dụng ra thần thông không gian đã là không dễ dàng.
Một kích có thể phá vỡ được không gian thì khó càng thêm khó.
Nhưng mà một màn trước mặt…
Các thần văn giả ở đây đã không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào.
“Người kia hình như là Cố Trường Khanh!”
“Đáng hận, hắn lại mạnh hơn rồi sao!”
“Đừng tiếp tục đánh chủ ý lên chủ thành này nữa, vẫn là giết nhiều Tinh Không hung thú một chút đi, hấp thu mảnh vỡ thần văn lực của bọn chúng mới là việc nên làm!”
Nhìn thấy một màn trước mặt, các thần văn giả lập tức đẩy nhanh tốc độ, thoát khỏi phạm vi của Triều Ca thành.
“Khặc khặc khặc…”
Bóng trăng lui về phía sau mấy trăm trượng, đứng trong không trung, trong miệng phát tra tiếng cười quái dị.
“Trên người ngươi có khí tức của kỹ nữ Đế Khâm Na Tịch kia, trước đó chính ngươi đã cứu bà ta đi.”
Cố Trường Khanh nhìn bóng trắng, vẻ mặt lạnh như băng.
Ngày đó giao phong ngắn ngủi với bóng trắng, bởi vì sự quấy nhiễu của quy tắc không gian.
Cố Trường Khanh cũng không chiếm được nhiều lợi thế.
Còn bị bóng trắng cứu đi Đế Khâm Na Tịch ngay trước mặt.
Hiện giờ gã lại dám chủ động công kích Triều Ca thành, còn công khai mà đứng trước mặt mình.
“Đó là một nữ nhân không tệ, tin rằng không lâu sau khi ngươi gặp lại bà ta sẽ phải chấn động!”
Bóng trắng cười quái dị, trên mặt lộ ra vẻ quỷ dị, giống như đang hồi tưởng lại gì đó.
“Biến thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ như ngươi? Vậy thật là đáng buồn.”
Cố Trường Khanh lắc đầu, không cần nghĩ hắn cũng biết được biến hóa theo như lời bóng trắng nói là cái gì.
Ả đàn bà đó tự mình tìm chết, hắn mong còn không được.
“Nhân tộc… khặc khặc khặc… đều nên…”
Lời của bóng trắng nói còn chưa dứt, bên người gã đã có một cái trùng động yên lặng mở ra, song long trực tiếp phóng ra, cái đầu ngoạm về phía bóng trắng.
Bóng trắng sửng sốt, muốn trốn đã không còn kịp.
Cố Trường Khanh bỗng nhiên nhướng mày.
Song long lại ngoài ý muốn mà cắn vào khoảng không.
Bóng trắng lại xuất hiện ở một nơi cách đó không xa, vẻ mặt đầy trào phúng mà nhìn Cố Trường Khanh.
“Người thừa kế, ngươi nhìn thấy hắn tất cả đều là hư ảnh, đó không phải chân thân…”
L9527 thấy thế thì vội vàng nhắc nhở, lại không ngờ Cố Trường Khanh cắt đứt lời nó.
“Ta biết.”
Chẳng qua cũng chỉ là một chút thủ đoạn múa rìu qua mắt thợ mà thôi, ấn ký Linh Diễm trên mi tâm Cố Trường Khanh sáng lên.
Vô số hỏa diễm màu xám trắng bốc cháy trong hư không.
Rất nhanh đã bao trùm cả bầu trời.
“Chỉ là chút lửa, có thể làm gì được ta?”
Bóng trắng cười khẽ một tiếng, sau đó từng đóa băng liên nở rộ, lực lượng hàn băng nghênh đón Linh Diễm trên bầu trời.
Rống!
Bên kia, thiên ma ngoại vực bị liêm đao Tử Thần chém ngang người phát ra tiếng gầm giận dữ.
Cơ thể bị chém thành hai đoạn của nó, dưới lực lượng thần bí nào đó mà lại một lần nữa liền lại cùng với nhau.
Chỉ là lúc này hơi thở của nó yêu đi vài phần.
Thực hiện nhiên, vừa rồi trọng tố cơ thể đối với nó có tiêu hao rất lớn.
“Kẻ xúc phạm thần…”
Thiên ma ngoại vực vừa mới rống giận thì bỗng nhiên lại cảm giác được mình giống như bị một đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm.
Đỉnh đầu của Cố Trường Khanh, cự tượng Ma Đồng giáng xuống.
Tám cánh tay của Ma Đồng cầm những vũ khí khác nhau, chỉ có hai cánh tay ở cuối cùng là một tay cầm cung, một tay cầm tiễn.
Lúc này, tiễn đã lên dây, cung đã nhắm ngay về phía thiên ma ngoại vực mà kéo ra.
Thiên ma ngoại vực không biết vì sao, trong lòng cảm thấy tiếng tim đập trở nên vô cùng nhanh.
Không hề do dự chút nào, thiên ma ngoại vực quay người bỏ chạy.
Nhiều năm như vậy, vào lúc Vũ Trụ chi thành còn phong bế, sương mù đã ngăn cách chủ thành với không gian bên ngoài.
Những thiên ma ngoại vực ở lại Vũ Trụ chi thành, bằng vào bí pháp có thể tránh thoát sương mù, vẫn luôn tự do bên ngoài chủ thành.
Hiện giờ không gian đi thông với bên ngoài vừa được mở ra, lực lượng phong ấn của Triều Ca thành cũng bỗng nhiên giảm mạnh, nó bị nhốt ở Vũ Trụ chi thành trong vô tận năm tháng cuối cùng cũng không nhịn được mà ra tay.
Không ngờ tới, lại chọc phải tên sát thần Cố Trường Khanh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận