Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 53: Liên Minh Trảm Cố (1)

(Trảm Cố: Giết Cố Trường Khanh)
Cố Trường Khanh hài lòng cười nói: “Tốt lắm, Ngô Duệ, gọi người tới lôi những kẻ này ra ngoài, bảo Đoàn Đoàn phụ trách quay lại video, đập vỡ xương cốt toàn thân của bọn chúng, chém đầu bọn chúng xuống, sau đó đăng video lên mạng.”
Hắn muốn cho cả thế giới nhìn thấy kết cục của những kẻ đối địch với hắn.
“Vâng!”
Ngô Duệ gật đầu, sau đó nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
“Ha ha ha, đúng là tự làm bậy thì không thể sống mà!”
Bọn họ không cầu xin tha thứ nữa, đã biết là vô dụng nên chỉ có thể bi thương mà cảm khái cho vận mệnh của chính mình.
Thao Thiết nhắc nhở: “Từ từ, ta cần phải quét hình mặt của bọn họ thì mới có thể đăng nhập vào tài khoản tập đoàn.”
Ngô Duệ bật cười, “Thao Thiết lão đệ, chuyện này cứ trực tiếp gọi cho phía Kinh Đô một cuộc điện thoại là được, không phải thế là giải quyết xong rồi sao?”
“Là ta suy nghĩ thiển cận, với thân phận của lão bản, quả thật chỉ cần một cuộc điện thoại thôi là xong.” Thao Thiết xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng.
Anh ta vừa nói xong, vài siêu văn nhân bình thường đang canh giữ ở bên ngoài đã tiến vào, sau khi cung kính gọi Cố Trường Khanh một tiếng lão bản thì lần lượt kéo ba kẻ đang quỳ trên mặt đất ra ngoài.
Ngô Duệ cũng đi theo ra ngoài để hỗ trợ Tiểu Đoàn Đoàn quay video.
Thao Thiết bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, vội nói: “Đúng rồi lão bản, lúc ta trở về có đi ngang qua núi Côn Luân, đúng lúc đó thì nghe thấy một tiếng rồng ngâm, trên núi khẳng định có một con rồng, có cần ta qua đó giải quyết nó không?”
Cố Trường Khanh lắc đầu, “Ta biết, có điều tạm thời không cần quản nó, qua một thời gian nữa, chờ tới khi nó biến hóa hoàn thiện thì ta sẽ bắt nó về làm thú cưỡi.”
Thao Thiết hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, anh ta giơ ngón cái lên, tươi cười nhận xét: “Không hổ là lão bản, khí phách!”
“Cả ngày chưa có gì bỏ bụng, ta đi ăn cơm trước đây.”
Cố Trường Khanh gật đầu, “Đi đi!”
Thao Thiết cúi chào rồi nhanh chóng rời đi.
Trong lòng Athena khó mà bình tĩnh được, vị Thao Thiết vừa rồi mang tới cho cô cảm giác tương đối áp bách, chí ít đối phương cũng có thực lực ngang bằng, hoặc là nhỉnh hơn cô một chút.
Thật hiếu kỳ không biết dưới trướng Cố Trường Khanh còn có bao nhiêu cường giả khác nữa.
Thấy chính mình quấy rầy Cố Trường Khanh cũng đã lâu, lúc này, cô chủ động đứng dậy nói: “Cố lão bản, ta về trước tắm rửa, sáng mai sẽ quay lại bái phỏng sau.”
Cố Trường Khanh gật đầu, ra hiệu cho người dẫn Athena về khu vực nghỉ ngơi.
Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại Cố Trường Khanh và Chu Tước.
Cố Trường Khanh nhìn về phía nàng, mỉm cười bảo: “Trong nhà ăn có để lại đồ ngon cho ngươi, đi ăn đi!”
“Vâng, lão bản!”
Chu Tước chờ chính là câu này, hơi làm nũng mà trả lời một tiếng rồi nhanh chân rời đi.
Cố Trường Khanh uống nốt chén trà trong tay, sau đó cũng đứng lên quay về phòng. Hắn cần phải chuẩn bị ổn thỏa để bế quan, bởi vì bốn tháng sau sẽ có một trận đại chiến quan trọng chờ hắn.
. . .
Bóng đêm âm trầm, thỉnh thoảng sẽ có những con hung cầm bay qua bầu trời Kinh Đô.
Trong tòa nhà Liên Minh Siêu Văn 36 tầng, trên tầng cao nhất, trong văn phòng của Lâm Thần.
Lâm Thần xử lý xong công việc của Liên Minh, đang chuẩn bị trở về để tu luyện.
Lúc này, đột nhiên lại có điện thoại vệ tinh gọi đến.
Lâm Thần nghi hoặc, là người nào của quốc gia có điện thoại vệ tinh gọi đến?
Lâm Thần tiếp điện thoại, “Ai vậy?”
“Xin chào Lâm Thần, ta là Phổ Cách Kinh Tư, tổng thống của E Quốc.”
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm tiếng Trung tiêu chuẩn, là một giọng nói trung niên tràn ngập uy nghiêm.
“Phổ Cách Kinh Tư?”
Lâm Thần nghe thế thì hơi ngạc nhiên, bởi vì cậu ta nhận ra đối phương là ai, “Tìm ta có chuyện gì?”
Lâm Thần vô cùng nghi hoặc, vì sao đối phương lại gọi điện thoại cho mình.
Nếu muốn tìm người để hợp tác gì đó thì không phải nên tìm người mạnh nhất Long Quốc là Cố Trường Khanh sao?
Giọng nói trong điện thoại lộ ra ý cười, “Ta không muốn vòng vo, thẳng thắn nhé, ngươi có muốn giết Cố Trường Khanh không?”
“Cái gì? Ngươi có ý gì?” Lâm Thần cảnh giác hỏi lại, bất giác siết chặt điện thoại trong tay, cậu ta sợ đây là Cố Trường Khanh dùng E Quốc tới để thử mình.
Phổ Cách Kinh Tư giống như nghe ra được sự cảnh giác trong lời nói của Lâm Thần, ông ta bèn trấn an: “Ngươi đừng lo lắng, ta không cùng một phe với Cố Trường Khanh, chỗ ta có người có thể giết hắn, nếu như ngươi cũng có thể ra tay tương trợ, vậy thì xác suất thành công sẽ càng lớn hơn.”
Sở dĩ ông ta liên hệ với Lâm Thần là bởi vì không tin tưởng đám người của Long Quốc sẽ hợp sức với ông ta gài bẫy giết chết Cố Trường Khanh.
Vì vậy chỉ có thể tìm đến Minh chủ Liên Minh Siêu Văn: Lâm Thần.
Lâm Thần cười nhạo: “Các ngươi có người có thể giết hắn? Đùa cái gì thế, ngươi có hiểu rõ thực lực của hắn không? Trên người hắn có mười một cái siêu văn, những hình xăm ấy đều là những truyền thuyết thần thoại của Long Quốc chúng ta, các ngươi lấy cái gì để giết hắn?”
Thẳng thắn mà nói, chỉ cần từng thấy qua thực lực của Cố Trường Khanh, thì cho dù ngươi có muốn cũng không có lá gan làm kẻ địch của hắn.
Phổ Cách Kinh Tư không cho là đúng, “Mười một cái thì sao? Ở chỗ ta cũng có một người thức tỉnh Thái Dương Thần, Lôi Thần, Tam Đầu Thần Ưng, Kẻ Bất Tử Koschei **, Cửu Thủ Cự Long, Hắc Thần, tất cả đều là hình xăm thần thoại ở nước ta, vì sao lại cho rằng y không thể đối kháng được với Cố Trường Khanh?”
-::


Bạn cần đăng nhập để bình luận