Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 161: Đoạt Xá

Rống!
Đột nhiên, một tiếng gầm phẫn nộ bỗng vang lên từ đường chân trời nơi xa.
Oanh! Ầm! Ầm!
Sau đó mặt đất chấn động, không khí như nổ tung, Manh Lan cao hai mươi mét mặc áo giáp cực kỳ bá đạo và khí thế, từ phương xa dũng mãnh xông tới như một quả đạn pháo.
Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên làm rung chuyển cả trời đất, uy hiếp đáng sợ khiến cuồng phong lan tràn khắp nơi.
Manh Lan cấp bốn mươi lăm, mặc Bạo Thiên đế giáp được Cố Trường Khanh tăng lên ba mươi sáu tầng, hiện tại thực lực của nó vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ trong chớp mắt, nó tỏa ra uy thế ngập trời, xông về phía con trai của Đế Khâm Na Tịch là Thần Vũ Ngạo Thiên, móng vuốt cực lớn dày nặng vung lên, lực lượng cuồng bạo quấn quanh nó, mạnh mẽ đập về phía gã.
“Chết tiệt!”
Thần Vũ Ngạo Thiên đang mải chiến đấu với Thao Thiết thấy vậy thì kinh hãi, gã vừa đánh ra một chiêu thần thông đối phó Thao Thiết, giờ phút này căn bản không thể chuyển tay để ngăn cản.
Phanh!
Bởi vậy một trảo có lực hủy diệt mười phần này của Manh Lan đã đánh cho gã bay thẳng ra ngoài, áo giáp trên người vỡ ra một mảng lớn, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn như muốn lan tràn ra xung quanh.
Rống!
Manh Lan rống to, chấn động bốn phương, hoàn toàn không để cho gã có cơ hội phản ứng, ầm ầm đạp lên mặt đất vọt tới đuổi theo gã, lại một móng vuốt mạnh mẽ hơn vừa rồi chụp tới, trực tiếp đập cho gã nằm dí trên mặt đất.
Oanh! Ầm!
Cùng với một tiếng nổ vang, móng vuốt của Manh Lan quét ngang trời, bao trùm cả người Thần Vũ Ngạo Thiên ầm ầm hạ xuống, lực lượng mạnh mẽ không gì sánh được bùng nổ, đập ra một cái hố sâu rộng chục dặm.
Nhất thời bụi đất cuồn cuộn bay lên, bao phủ cả không gian.
Vút!
Lúc này, Thần Vũ Ngạo Thiên cả người đầy máu, áo giáp đã vỡ nát bị Manh Lan nhấc lên, xông ra từ trong bụi đất đi tới gần Thao Thiết.
“Khụ khụ khụ! Các ngươi không thể giết ta, mẫu thân của ta chính là người đứng đầu nền tảng Siêu Thần.”
Thần Vũ Ngạo Thiên hộc máu mồm, cả khuôn mặt tràn ngập hoảng sợ liên tục lùi về sau.
“Nếu đã xé rách mặt nhau rồi, ta còn quan tâm mẫu thân của ngươi là ai làm cái rắm gì, chết đi cho ta!”
Thao Thiết tàn nhẫn quát, nâng chân giẫm một phát nát đầu Thần Vũ Ngạo Thiên, sau đó quay sang vẫy Manh Lan, “Chúng ta đi, Chu Tước hình như đang gặp nguy hiểm ở cổ thành số ba.”
Manh Lan thấp giọng gầm một tiếng, nhanh chóng đi theo Thao Thiết cứu người.
Khoảng thời gian này, Manh Lan giết đến điên rồi.
Nhưng ngay lúc bọn họ mới rời đi không bao lâu.
Thi thể không đầu của Thần Vũ Ngạo Thiên đang nằm dưới đất bỗng nhiên tuôn trào ra một làn sương mù màu xám, bao trùm lên gã.
Một lát sau, làn sương mù màu xám tiêu tán.
Thần Vũ Ngạo Thiên hoàn hảo không tổn hại gì từ dưới đất đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ tà ác, thấp giọng cười gằn, “Cuối cùng cũng tìm được một cơ thể không tệ, đế văn có ba mươi lăm tầng? Tăng vọt đến bốn mươi tầng cho ta!”
Gã thấp giọng quát một tiếng, sương xám quanh thân mãnh liệt tuôn ra, trực tiếp để cho áo giáp Siêu Thần Thiên bốn mươi tầng phụ thể, bên ngoài áo giáp tràn ngập sương mù màu xám, khí thế vô cùng khủng bố.
Sau đó gã đi thẳng về phía mà Thao Thiết vừa rời đi.
. . .
Tổng bộ nền tảng Siêu Thần, trong một căn phòng xa hoa.
“Mau dừng lại, không hay rồi, ta có cảm giác hình như… hồn ấn của Tiểu Thiên vừa mới biến mất.”
Trên giường, Đế Khâm Na Tịch vốn đang tận hưởng cảm giác đê mê do người đàn ông mang lại, bỗng đột ngột biến sắc mặt.
“Cái gì?”
Người đàn ông anh tuấn cao lớn nghe vậy, bị dọa cho thiếu chút nữa là mềm xuống, vội hỏi: “Không phải nó đang ở Nghê Nguyệt Cổ Tinh sao? Dưới cấp bốn mươi lăm ngoài Cố Trường Khanh ra, còn ai có thể giết Tiểu Thiên?”
Vẻ mặt Đế Khâm Na Tịch khó coi: “Đáng chết, nhưng hồn ấn của nó quả thực đã tắt, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Khốn kiếp, chẳng lẽ là đám thủ hạ của Cố Trường Khanh liên thủ giết Tiểu Thiên?”
Vẻ mặt Thần Vũ Trường Không tràn ngập sát khí, mắt lộ hung quang: “Nếu không phải có lão điên tọa trấn, ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết vào Lam Tinh.”
“Trước tiên đừng hành động, ta đi hỏi con gái Tuyết Oánh đã, xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
Nói xong bà ta sử dụng quang não liên hệ con gái mình là Thần Vũ Tuyết Oánh.
“Mẫu thân, có chuyện gì thế?”
Trong quang não truyền ra giọng nói như tiếng chuông bạc của thiếu nữ.
Đế Khâm Na Tịch vội bảo: “Ca của ngươi có thể đã bị người giết hại, ngươi có biết không? Tình huống bên Nghê Nguyệt Cổ Tinh rốt cuộc thế nào?”
Từ quang não truyền ra giọng nói hoảng hốt của thiếu nữ: “Sao có thể? Tên Thao Thiết đó không thể nào giết được ca ca!”
“Có lẽ ca ca của ngươi đã bị người ta liên thủ giết chết, hiện tại ngươi lập tức triệu tập tất cả cường giả của nền tảng Siêu Thần, đừng phân tán ra để bọn chúng có cơ hội tập kích từng người!”
Đế Khâm Na Tịch lạnh lẽo âm u nói: “Ta nhất định sẽ khiến Nhân Tộc, khiến Cố Trường Khanh phải trả giá đắt.”
“Vâng, mẫu thân. Ồ, ca ca tới rồi, có chuyện gì vậy, ca ca đâu có chết!”
Đúng lúc này, giọng nói kinh ngạc của thiếu nữ truyền ra.
“Cái gì? Không chết?” Đế Khâm Na Tịch kinh ngạc: “Con gái, ngươi chắc chắn?”
“Ta chắc chắn, ca ca vừa mới tới đây mà.”
“Ngươi qua đó bảo nó nói mấy câu xem.”
Vẻ mặt Đế Khâm Na Tịch tràn ngập nghi ngờ, nếu không chết thì vì sao hồn ấn lại dập tắt?
“Vâng! Ta đi ngay đây.”
Không lâu sau, trong quang não truyền ra giọng nói của Thần Vũ Ngạo Thiên: “Mẫu thân, ta không sao!”
Sau khi sinh linh Hôi Vụ đoạt xá Thần Vũ Ngạo Thiên thì cũng kế thừa luôn cả ký ức của gã.
“Phù! Không sao là tốt rồi, các ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Nghe được giọng nói của nhi tử, Đế Khâm Na Tịch thở hắt ra một hơi, nhẹ giọng dặn dò: “Bảo vệ bản thân cho tốt, cứ như vậy đi.”
Người đàn ông cao lớn anh tuấn nghe xong thì cười nói: “Xem ngươi đại kinh tiểu quái kìa, không sao là tốt, chúng ta tiếp tục thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận