Nông Gia Lạc
Chương 100: Mục Đích Chính
Vương Ý nhìn biểu hiện của lão thái thái, bao nhiêu lời hay ý đẹp lập tức tuôn ra. Nghe hắn miêu tả, Phúc Bảo cảm thấy mình chẳng khác gì tiểu tiên nữ trên trời rơi xuống.
Tuy nhiên, Phúc Bảo vẫn giữ được lý trí, biết lão gia đầy đặn này tới đây hẳn là có mục đích, chắc chắn là chẳng phải khen thật tình gì, nhưng cũng không khỏi có chút bàng hoàng, nhịn không được sờ lên mặt mình, nghĩ, không lẽ mình thật sự tốt như người ta khen à.
“Ai da, giờ có chút muộn rồi. Bây giờ mà chạy lên trấn trên có lẽ không kịp nữa, vừa hay ta cũng có chút chuyện làm ăn muốn bàn bạc với lão thái thái. Thôi thì ta mặt dày, xin ở lại quý phủ ăn bữa cơm xoàng.”
Dụ dỗ thật tốt một lớn một nhỏ hai nữ nhân trong nhà, Vương Ý cuối cùng cũng lộ ra mục đích lớn nhất của hắn ngày hôm nay, chính là ở lại Thiện gia dùng cơm.
Hắn nghe được, lúc trước Huyện lệnh khen không dứt thức ăn của Thiện gia, vì thế còn đặt Thiện gia mang rau dưa, hoa quả cùng với thịt tươi đến, chuyên cung cấp cho bếp lớn của biệt viện sử dụng.
Lúc trước, hắn cho quản gia đến Thiện gia đặt mua, nhưng không ngờ Thiện gia lại lấy lý do nguồn cung không đủ để cự tuyệt. Núi không tới hắn, hắn liền tới núi. Vương Ý không tin, hắn không ăn được thức ăn của Thiện gia.
Hơn nữa, hôm nay hắn còn mang đầu bếp riêng tới để nếm thử hương vị thức ăn của Thiện gia. Hắn không hề biết, Huyện lệnh đại nhân đặt mua rau củ của Thiện gia bởi vì nguyên liệu của Thiện gia tốt hơn so với những gia đình khác, gà vịt của bọn họ nuôi cũng béo ngon hơn so với nhà người khác, Vương Ý chỉ cảm thấy, có thể là do khả năng nấu nướng của Thiện gia khiến cho Huyện lệnh đại nhân ăn vào không thể quên. Bởi vậy, hắn quyết tâm phải làm ra món ăn ngon hơn cả Thiện gia.
Nếu thông qua dịp này, đầu bếp nhà hắn có thể nắm được khẩu vị yêu thích của Huyện lệnh đại nhân, sau đó tổ chức tiệc ở nhà, mời Huyện lệnh đại nhân đến dự, chẳng phải sẽ rất tốt hay sao.
Vương Ý tính toán đã tới trình độ tặc tinh. Hắn đã tính kĩ, lúc này lão thái thái sẽ không khiến hắn mất mặt.
Không sai, đúng là bây giờ Tưởng bà tử không tiện đuổi người.
Người ta vừa mới làm cho tâm tình và thể xác bà thoải mái, còn lại từ huyện thành đến đây, cũng chỉ ăn của bọn họ một bữa cơm, đừng nói đến chuyện Vương Ý tuyệt đối không ăn không bữa cơm này, cho dù Vương Ý không trả tiền đi nữa, Tưởng bà tử cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài.
Cuối cùng, Vương Ý được giữ lại như ý nguyện, hơn nữa, còn cho đầu bếp của nhà hắn quang minh chính đại dùng cơm.
“Đây là cái gì?”
Bởi vì quá đột ngột, nên lúc này, trên bàn cơm của Thiện gia đều là những món ăn thường ngày. Gần đây người trong nhà đều bận rộn, nên cần phải bồi bổ thân thể, bởi vậy, tuy rằng món ăn khá đơn giản, nhưng chay mặn cân đối, cũng không tính là quá sơ sài.
Vương Ý ăn tới mức run rẩy sung sướng. Đặc biệt là sau khi ăn xong, còn được nếm thêm một món điểm tâm không biết tên gì, làm Vương Ý yêu thích đến tận xương tủy.
Là người mập mạp, Vương Ý cực kì thích đồ ngọt. Các cửa hàng điểm tâm ở huyện thành, không có tiệm nào là hắn chưa từng ghé qua. Hiện tại, cửa hàng điểm tâm lớn nhất cũng chính là của hắn, cũng coi như là nắm hầu hết các cách thức chế biến đồ ngọt.
Nhưng lúc này, món điểm tâm trước mặt khiến hắn vô cùng kì lạ, hắn vào nam ra bắc, đi nhiều nơi như vậy nhưng cũng chưa từng thấy qua.
Bánh hơi vàng, xốp, cho vào miệng thì mềm mại, thơm mùi trứng với sữa, vị vừa đủ ngọt, không khiến người ta cảm thấy chán ngấy. Bên ngoài bánh còn phết một lớp mứt trái cây, vị hơi chua chua, hòa chung với vị ngọt của bánh, khiến người ăn muốn ngừng cũng không được.
Lúc này, Huyện lệnh cũng không còn quan trọng nữa, trong lòng Vương Ý bây giờ, điều quan trọng là làm sao có được công thức của món điểm tâm này.
“Đây là điểm tâm mà cục cưng của chúng ta tự tìm tòi sáng tạo, Huyện lệnh đại nhân cũng từng khen hương vị của món này.”
Nói tới món điểm tâm này, thái độ của Tưởng bà tử với những người trong Thiện gia đều không khác nhau lắm, cái đuôi không nhịn được mà muốn vểnh lên trời, nhìn gương mặt phúng phính của tiểu cô nương đang ăn điểm tâm một bên, vẻ yêu thương lộ rõ trên mặt.
Nghe danh hào của Huyện lệnh đại nhân, những tính toán trong lòng của Vương Ý thoáng dừng một chút. Lúc nãy, hắn quá đỗi hào hứng với công thức của món điểm tâm, mà quên mất rằng, phía sau nhà người ta là thiếu gia của Quảng Lăng hầu phủ nha.
Khi chưa nắm rõ được thái độ của Vinh Tín, Vương Ý không dám tùy tiện mua công thức. Chỉ có thể xuôi theo lão thái thái, khen ngợi Phúc Bảo.
“Hôm nay cảm ơn nhà của các vị đã khoản đãi, ta cũng không có đồ gì tốt để đưa, cái nhẫn này, xem như là lễ vật trưởng bối ta tặng cho tiểu cô nương đi.”
Vương Ý lấy chiếc nhẫn đeo ở ngón cái của mình ra, ước chừng bự bằng đầu ngón tay út của Phúc Bảo, bên trên có gắn phỉ thúy phẩm chất không tệ. Nhìn sơ qua, giá trị cũng phải lên tới mấy chục lượng bạc, có thể nói là vô cùng quý giá.
“Hai vị cũng đừng từ chối. Chỉ cần cho ta mấy miếng điểm tâm trên bàn này mang về, để mấy đứa nhỏ trong nhà cũng có thể nếm thử hương vị đặc biệt này là được.”
Vương Ý cười phúc hậu như Phật Di Lặc, khiến người khác không hề có chút phòng bị, hơn nữa, hắn cũng không nhắc đến chuyện mua rau quả thịt tươi của Thiện gia. Tưởng bà tử nghĩ, vẫn là nên nhận lấy lễ vật của hắn, sau đó còn đem điểm tâm để vào hộp trúc cho hắn mang về.
Vương Ý đến chỉ là mới bắt đầu. Sau khi hắn ra khỏi cửa đi về, những hương thân phụ lão quyết tâm nắm bắt thái độ của quan trên cũng bắt đầu hành động. Sau đó, không thể hiểu được, Thiện gia luôn có một đám quý nhân tới ăn cơm ké.
Ai cũng mang theo lễ vật mà tới. Một đám người không còn sự kiêu ngạo, tự mãn của quý nhân, tính tình ôn hòa, người cũng dễ hầu hạ, nói rõ chỉ đến để ăn cơm nhà họ, ngoài ra không có yêu cầu gì khác.
Tưởng bà tử cũng bắt đầu để Phúc Bảo dùng nhà bếp, cứ như vậy, đón tiếp hết đám khách này, lại tới đám khách khác.
“Con bà nhà nó, đám quý nhân này, ngoài tiền ra thì chính là tiền nha.”
Tưởng bà tử đếm kĩ những thứ trước mặt mình, nhẫn vàng lớn, trâm vàng tinh tế, đếm không xuể, lại có vòng tay bạc, mấy thứ trước mặt này, ít nhất cũng phải hơn 100 lượng bạc. Còn chưa tới 5 ngày, đã thu được bằng số tiền lời kiếm được mấy năm qua.
Nhìn mấy thứ này, không hiểu sao trong đầu Phúc Bảo lại hiện lên một hình thức kinh doanh vô cùng thành công là Nông Gia Lạc. Tình huống bây giờ của nhà nàng, hình như cũng có chút tương tự với nó.
“Ngươi nói, những hương thân đó đều đi đến Thiện gia, lại còn dùng cơm ở Thiện gia?”
Vinh Tín nghe quản gia báo cáo tin tức, có chút buồn cười. Huyện thành nho nhỏ thế này,
mà toàn là nhân tài, vì muốn nịnh bợ hắn mà có thể nghĩ ra những chiêu trò như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận