Nông Gia Lạc
Chương 212: Ngứa Ngáy
Lần đầu tiên, bản thân tự suy nghĩ một chuyện lớn một cách chu toàn như vậy, Phù Xuân Sinh cực kỳ ôm hy vọng, từ từ đi về phía nhà mình, trong đầu vẫn còn chút dư âm của cuộc sống tiêu dao tự tại mấy ngày nay ở trấn trên, tính toán có nên moi chút tiền từ cha mẹ hắn hay không.
Ai dà, sao mà muội tử của hắn không lập tức gả chồng đi nhỉ, nếu như đã gả cho người ta, thì hắn sẽ không phiền não đến thế này rồi.
“Phúc Bảo, muội làm sao vậy?”
Phúc Đức thấy tiểu muội mình sau khi nhìn thấy Phù Xuân Sinh thì bắt đầu ngẩn người, liền tò mò hỏi, cầm quyển sách trên tay quơ qua quơ lại trước mặt Phúc Bảo.
“Không có gì, chính là đang nghĩ tới chuyện cha nói lúc nãy, không biết bọn họ sẽ tìm cho ta một tẩu tử như thế nào.”
Phúc Bảo chép chép miệng, lại phải nói, ca ca nàng năm nay cũng đã mười tám tuổi, nếu không phải vì chuyện khoa cử, ở tuổi này của hắn, đã sớm trở thành cha.
Kỳ thật, lúc nãy, chuyện khiến nàng ngây người chính là Phù Xuân Sinh. Lúc trước nàng có chỉ tiểu đường ca tìm người đến diễn một vở kịch trước mặt Phù Xuân Sinh, cũng không biết đường ca có tìm được người hay không.
Nàng thấy bộ dạng trầm tư của Phù Xuân Sinh vừa rồi, có vẻ như là bộ dạng đã trúng chiêu.
“Hừ, hừ.”
Thiện Tuấn Hải nghe con gái nói xong, ở bên cạnh hừ lạnh.
Con heo nhà hắn đâu có được thông minh như heo nhà người ta, người ta không cần trưởng bối chen vào, cũng có bản lĩnh gặm củ cải trắng. Muốn con heo nhà mình gặm được củ cải trắng, còn không phải là hắn nuôi heo dùm nhà có củ cải trắng à.
“Chàng đủ rồi đó, suốt ngày hành động quái gở. Sơn Sinh thật sự là một đứa trẻ tốt nha. Đừng có bày cái mặt như thế trước mặt Sơn Sinh đó, làm loạn như vậy chẳng được lợi gì, lại còn khiến người ta tưởng rằng chàng không thích đứa con rể này đấy.”
Tô Tương thẳng tay đập một cái thật mạnh vào lưng phu quân mình. Nàng và Thiện Tuấn Hải không giống nhau, ở góc độ mẹ vợ nhìn con rể, nàng càng nhìn càng thấy ưa thích.
Vì sao một nữ nhân vốn dĩ dịu dàng, nhu mì lại biến thành bộ dạng con cọp cái như thế? Thiện Tuấn Hải ngồi co ro vào một góc xe bò, ôm chặt thân thể, càng nghĩ lại càng thấy xót xa cho thân mình. Cái cảm giác bị cả thiên hạ ghét bỏ này, hắn chỉ có thể một mình tự gặm nhấm.
Liếc mắt đùa bỡn phu quân của mình một cái, Tô Tương đột nhiên kéo con gái của mình qua bên cạnh, nói thì thầm.
Tuy rằng mấy ngày nay phu quân của nàng có chút không đứng đắn, nhưng vẫn có mấy lời không sai. Tô Tương nhắc nhở con gái mình một chút những cấm kị khi hôn phu và hôn thê ở chung.
“Không đi cửa hàng, mà đứng ở nhà làm thần canh cửa à?”
Trước khi đi, Thiện gia có nhờ người truyền lời nhắn tới, nhưng không nói rõ thời gian cụ thể. Hôm nay, Nghiêm Khôn phải qua cửa hàng trong trấn trên để kiểm tra sổ sách, thấy con trai vẫn ngồi canh giữ ở cửa không nhúc nhích, bực bội hỏi.
Nghiêm Sơn Sinh liếc mắt nhìn cha ruột, cái cảm giác hạnh phúc khi chờ đợi này, một lão già độc thân nhiều năm sẽ không hiểu được đâu.
“Chờ người.”
Nghiêm Sơn Sinh kiệm lời như vàng. Ngẫm lại, mấy năm nay cha hắn lủi thủi một mình cũng không hề dễ dàng, nên hắn sẽ không lấy hạnh phúc của mình để chọc giận vị cha già của hắn.
Nghiêm Khôn căn bản không nghĩ tới trong đầu đứa con trai im ỉm của mình đang diễn ra một hồi tuồng, bực bội nhún vai, chỉ coi như bạn bè của hắn sắp đến nhà, sau đó vừa chỉnh sửa lại cổ áo vừa ra ngoài ngõ, vừa khéo, lại gặp người Thiện gia đang khua xe bò đến đây.
Lúc này, Nghiêm Khôn mới cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong ánh mắt của con trai, Nghiêm Khôn cảm thấy có chút ngứa răng, cũng đặc biệt cảm thật ngứa ngáy chân tay, muốn nổi trận lôi đình với thằng oắc con này.
“Mọi người đưa Phúc Đức về lại trường à?”
Nghiêm Khôn thấy phía sau xe bò của Thiện gia chất cao, bọc kín, liền đoán được mục đích chính của người Thiện gia khi lên trấn trên ngày hôm nay.
“Nhiều đồ như vậy, xách theo thì nặng lắm. Đợi chút nữa, ta cùng các ngươi chia nhau ra xách. Còn Phúc Bảo, nàng còn nhỏ tuổi, không thể làm việc nặng như vậy, để Sơn Sinh đưa nàng đi dạo khắp nơi quanh thị trấn đi. Vừa đúng lúc hôm nay có chợ phiên, ắt hẳn sẽ có không ít trò vui.”
Con trai có bất hiếu thì người làm cha cũng không thể không yêu thương, Nghiêm Khôn cảm thấy thương xót cho chính mình, khóc cạn nước mắt trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nói những lời lẽ chính đáng với Thiện Tuấn Hải.
Trường học của Thiện Phúc Đức rất có quy củ, dù từ giảng đường đến ký túc xá cách nhau khá xa, cũng không thể để xe bò đi vào. Bởi vậy, mỗi khi có đồ đạc gì đó cần chuyển giao, cũng chỉ có thể dừng xe bò dừng ở trước trường học, sau đó tự mình mang đồ vào.
Chăn bông lớn, nặng mười cân, còn có vài chồng sách thật dày, cùng với những thứ cồng kềnh khác, nếu Nghiêm Khôn không đề nghị giúp đỡ, thì có lẽ cũng phải đi vô đi ra vài vòng.
Thiện Tuấn Hải nhíu nhíu mày, sau đó, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm huynh đệ tốt của mình: “Đúng vậy, loại việc nặng nhọc này, làm sao có thể để nữ nhân các nàng làm. Đợi chút nữa để nương tử ta đưa Phúc Bảo đi dạo, ngươi với Sơn Sinh giúp chúng ta mang đồ vào trong vậy.”
Hiện tại cũng chỉ vừa mới công khai một chút, mà cả đám bọn họ đã không kiềm chế được?
Lòng lang dạ thú, lòng lang dạ thú!
Thiện Tuấn Hải gào thét trong lòng, cảnh giác đối với hai cha con xảo trá này, càng thêm hối hận sao lúc trước mình lại mau miệng như thế, định ra hôn sự của con gái sớm như vậy.
Khiến cho bây giờ, con gái còn chưa gả chồng, lại có cảm giác một nửa đã không còn thuộc về hắn rồi.
“Mấy chuyện thế này, chỉ có nam nhân các người thì làm sao mà tốt được.”
Tô Tương trừng mắt nhìn Thiện Tuấn Hải, sau đó nhìn về phía Nghiêm Khôn cười nói: “Vẫn là chủ ý của ông thông gia tốt, đợi chút nữa, làm phiền ông thông gia giúp đỡ vậy.”
“Không phiền, không phiền, không nói tới giao tình trước đây của hai nhà chúng ta, chỉ nói tới quan hệ hiện tại, đó là thông gia nha, giữa thông gia hỗ trợ lẫn nhau, sao có thể gọi là giúp đỡ chứ?”
Nghiêm Khôn nhấn mạnh hai chữ thông gia, nhìn con dâu tương lai đứng bên cạnh e thẹn, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.
Vốn dĩ, cái nhà này chỉ có hai người là hắn với con trai, tuy rằng là hai đại nam nhân, nhưng mọi chuyện đều có thể ứng phó qua loa. Mặc dù vậy, chung quy vẫn có chút quạnh quẽ. Nhưng nếu trong nhà có thêm một tiểu nha đầu nũng nịu, thì sẽ không còn quạnh quẽ nữa. Không chỉ vậy, nếu mà vận khí tốt, ba năm sinh hai đứa, lại thêm một đám nhóc vây xung quanh, sẽ càng thêm náo nhiệt.
Nghiêm Khôn phảng phất thấy được một đám cháu nhỏ, vừa giống Phúc Bảo, vừa giống con trai hắn lúc nhỏ, hướng về phía hắn ngọt ngào gọi gia gia, mặc dù từ trước đến nay, hắn chưa từng nhận mình là người già, nhưng ngay lúc này, lại có cảm giác muốn nằm ở ghế bập bênh, uống trà, nghỉ ngơi, nhìn về phía đám nhỏ, mỉm cười âu yếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận