Nông Gia Lạc
Chương 146: Thích Phúc Bảo
Tiền dùng để mua, đương nhiên là tiền riêng của hắn.
Đang lúc hắn vô cùng vui vẻ mang mấy chậu rau mùi, và mấy bao hạt giống của chúng đến thôn Bình Liễu, thì nhìn thấy Phúc Bảo đang cùng với một nam nhân ăn mặc hoa hòe, nói chuyện vui vẻ.
Cũng không hiểu vì sao, bước chân của Nghiêm Sơn Sinh liền dừng lại.
Nam nhân kia so với Phúc Đức còn đẹp hơn, nhìn cách ăn mặc thì biết, không phải là thiếu gia nhà bình thường. Phúc Bảo lớn lên xinh đẹp như vậy, Nghiêm Sơn Sinh luôn cho rằng Phúc Bảo là tiểu cô nương đáng yêu nhất thế gian. Hai người đó đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi, giống như lê viên hí hát trên sân khấu, trời đất tạo nên, trời sinh một cặp.
- Giải thích, Lê viên hí là một loại hình nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc, bắt nguồn từ tỉnh Phúc Kiến, thịnh hành ở phía nam. Hết giải thích.
Nghiêm Sơn Sinh càng nghĩ, trong lòng càng thấy chua, so với uống một lu nước dùng để muối dưa lâu ngày, còn chua hơn.
Hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ, ngay khi Phúc Bảo xém chút nữa nhìn thấy, hắn liền quay đầu bỏ chạy, cũng không kịp đưa mấy thứ rau mùi kia.
Hắn căn bản không biết vì sao mình lại có tâm tình như vậy. Sau khi từ thôn chạy về trấn trên, liền chạy ra phòng củi, tức giận chẻ hết đống củi, trong đầu lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh mình vừa thấy ban ngày kia, nhiều lần thiếu chút nữa là chặt trúng chân của mình.
“Tiểu tử này! Con còn muốn giấu giếm cha mình à? Hai người chúng ta còn có cái gì không thể nói.”
Nghiêm Khôn nhìn con trai có bộ dạng ngại ngùng, bối rối, có chút ê răng: “Con nhìn con đi, với cái tính này, mai mốt thích cô nương nào, đều có thể bị con hù cho chạy mất. Ai còn nguyện ý làm nương tử của con nữa?”
Đứa con này của hắn cái gì cũng tốt, mỗi tội không biết chủ động. Bình thường làm việc không vội vàng, không nóng nảy, cũng chưa bao giờ muốn tranh giành thứ gì với người khác, miệng lưỡi cũng không ngọt, không dẻo. Cũng may, còn có người cha này giúp hắn tích góp được một phần gia nghiệp, nếu không, hắn cứ như vậy, làm sao có thể khiến tiểu cô nương yêu thích, rồi dụ dỗ cưới về một nương tử được chứ.
Cũng chỉ có Phúc Bảo là tốt, chịu đựng được cái đứa con trai đầu đất này của hắn.
Trong đầu Nghiêm Khôn chợt lóe sáng, nhưng rất nhanh đã biến mất, khiến người ta không kịp bắt lấy.
Nương tử!
Nghiêm Sơn Sinh giống như bị tát thẳng vào mặt. Vốn dĩ đầu óc còn đang hỗn độn, lập tức thanh tỉnh.
Trừ cha hắn ra, Phúc Đức với Phúc Bảo là hai người hắn thân thiết nhất. Trước kia, hắn cảm thấy Phúc Bảo với Phúc Đức giống nhau, đều là bạn tốt của hắn cả đời. Nhưng giờ ngẫm lại, địa vị của hai người này ở trong lòng hắn là hoàn toàn khác nhau.
Thí dụ như hắn góp tiền, chỉ để mua cho Phúc Bảo tượng đất, đồ ăn vặt, mua cho nàng bất cứ thứ gì mà nàng thích.
Trước kia, cha hắn bảo hắn tích góp tiền, sau này khi cưới vợ, thành thân thì trao cho nương tử của hắn. Nhưng Nghiêm Sơn Sinh luôn cảm thấy, nương tử chưa thấy mặt kia là người xa lạ, căn bản sẽ không thân thiết như Phúc Bảo. Ngay từ đầu, đã không nghĩ tới chuyện tích góp tiền của, chỉ cần có tiền trong tay, thì sẽ không nhịn được mà mua cho Phúc Bảo những thứ mà nàng thích.
So với Phúc Đức, tuy là huynh đệ tốt của mình, nhưng từ trước tới giờ, đối phương lại chưa hề nhận được đãi ngộ này.
Hóa ra, hắn thích Phúc Bảo, hắn muốn nàng trở thành nương tử của mình!
Trong lòng Nghiêm Sơn Sinh càng thêm đau nhức, nghĩ đến vị công tử kia so với hắn còn xuất sắc hơn, cho nên, mặc dù vừa hiểu được tâm ý của bản thân, lại cảm thấy không còn hy vọng.
Nhưng, cho dù dáng dấp lớn lên có tốt, cũng không nhất định có thể làm cho Phúc Bảo thích.
Hắn ta sẽ đi săn thú sao? Biết Phúc Bảo thường ngày thích dùng bộ phận nào của gia súc để nấu ăn sao? Lúc Phúc Bảo không vui, hắn ta sẽ dỗ dành nàng sao? Lúc Phúc Bảo vui vẻ, hắn ta sẽ kiên nhẫn ngồi nghe nàng kể đi kể lại chuyện vui của nàng sao?
Nghiêm Sơn Sinh nghĩ, những thứ này hắn đều có thể làm được nha!
“Tiểu tử con, không phải là thật sự thích cô nương nào đó rồi chứ?”
Nghiêm Khôn nhìn vẻ mặt bối rối, phức tạp của con trai, lại nghĩ đến lời mình vừa nói. Không phải lời nói bâng quơ vừa rồi, đã nói trúng tim đen của con trai chứ?
“Là cô nương nhà nào? Là Vương gia mở tiệm vải đầu đường, hay là tiểu Bàn Nựu nhà hàng xóm?”
Những người Nghiêm Khôn hỏi, đều là có lý do cả. Lúc trước, tiệm vải Vương gia có nhờ người tới ngỏ ý qua, chỉ là tiểu thư nhà họ vì phải chịu tang tổ mẫu nên lỡ thì, bây giờ đã 18 tuổi, lớn hơn con trai hắn 2 tuổi. Tuy hôn sự này đã bị hắn từ chối, nhưng Vương gia dường như không có ý định từ bỏ. Mấy hôm nay còn thường xuyên thấy Vương phu nhân đưa con gái đến nhà họ mua thịt, trước đây, việc như vậy chỉ để mình bà tử làm.
Còn tiểu Bàn Nựu trong lời hắn, cũng là chỗ quen biết. Lúc trẻ, hắn mang theo con trai chuyển đến trấn trên, không ít người hợp lại mà cô lập, bắt nạt con trai hắn. Bà tử nhà đó là người lắm mồm nhất, lời đồn con trai hắn là thiên sát cô tinh cũng chính là từ miệng bà ta mà ra. Cũng bởi vì bà tử suốt ngày ở nhà lải nhải, nên cũng khiến cho mấy đứa con nhà đó hăng say trêu ghẹo con trai hắn.
Mấy năm nay, mắt thấy nhà hắn phát đạt, kiếm được nhiều tiền, thái độ của gia đình kia của lập tức thay đổi. Nhất là Bàn Nựu, lúc còn nhỏ là người trêu chọc con trai hăng say nhất, bây giờ lúc nào cũng liếc mắt đưa tình với con trai hắn, khiến Nghiêm Khôn cảm thấy ghê tởm trong lòng.
Chẳng qua đối phương vẫn là tiểu bối, hắn là một đại nam nhân, không thể so đo với một tiểu cô nương.
Nghiêm Khôn nghĩ tới nghĩ lui, mấy ngày nay, cũng chỉ có 2 cô nương này xuất hiện nhiều lần bên cạnh con trai hắn, nhưng cho dù thế nào, hắn vẫn không cảm thấy con trai hắn sẽ thích ai trong số hai người này.
Hắn suy đi nghĩ lại, rốt cuộc hắn đã bỏ qua điểm nào, trừ tiểu nương tử tiệm vải, với tiểu Bàn Nựu hàng xóm…
Chờ một chút!
“Sơn Sinh, không phải là con thích nha đầu Phúc Bảo chứ!”
Cuối cùng, Nghiêm Khôn cũng biết, cái thứ thoáng qua trong đầu mà hắn không nắm bắt kịp rốt cuộc là cái gì.
Không sai, con trai với Phúc Bảo từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nếu xét về mặt tình cảm, thì làm gì có cô nương nào có thể so với vị trí của Phúc bảo trong lòng con trai hắn?
Nghiêm Khôn nhịn không được mà đập bàn, nhìn con trai sắc mặt đỏ bừng không thể che giấu, lập tức cười toét miệng.
Phúc Bảo rất được nha! Quả thực, không có ai làm con dâu mà có thể khiến hắn vui vẻ bằng Phúc Bảo.
Chưa nói tới chuyện Nghiêm gia với Thiện gia bởi vì cùng làm ăn với nhau, nên mối quan hệ ngày càng khắt khít, hữu nghị. Chỉ nói riêng về cô nương Phúc Bảo này thôi, hắn đã hài lòng cả ngàn cả vạn lần.
Đời này của hắn, chưa kịp cùng nương tử sinh một đứa con gái, mà bộ dạng Phúc Bảo xinh đẹp, đáng yêu, tính tình hoạt bát, vui vẻ, thực sự giống với hình ảnh con gái mà Nghiêm Khôn muốn có được. Người con dâu như vậy, hắn nhất định sẽ xem nàng như con gái ruột, mà chiều chuộng lên tận trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận