Nông Gia Lạc

Chương 185: Mai Phục

“Nương, người yên tâm đi, cha với ca ca nhất định sẽ không có chuyện gì.” Phúc Bảo ôm lấy vai nhỏ của mẫu thân, tay nắm chặt con dao nhỏ, ánh mắt vô cùng kiên định, quả quyết. Lúc này, nàng đã sớm vứt bỏ sự sợ hãi, hoảng loạn ở tận nơi nào đó rồi.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của rất nhiều người, có cha, có ca ca, có Khôn thúc, có nhị bá, nhưng xuất hiện nhiều nhất vẫn là khuôn mặt của một thanh niên, ngăm đen nhưng luôn chính nghĩa, thẳng thắn.
Phúc Bảo mím môi, chỉ cần đối phương có thể bình an quay về, nàng sẽ không nhút nhát né tránh nữa, nàng muốn hỏi đối phương, có đồng ý cưới nàng hay không.
“Đúng vậy, sẽ không có việc gì hết.”
Tô Tương có chút tự trách. Vào những lúc như thế này, vốn dĩ người làm mẹ như nàng phải che chở cho con gái mình, nhưng hiện tại lại ngược lại, chính mình lại được con gái an ủi. Nữ nhân được chăm sóc tốt, nhìn không ra dấu vết của năm tháng, dịu dàng ôm chặt con gái, động viên, khích lệ nhau.
Lúc này, mọi người đã không còn lòng dạ nào mà nghĩ đến thức ăn đang nấu trong nhà, rối rít quỳ gối trước bài vị tổ tông, cầu nguyện cho các nam nhân có thể bình an trở về.
“Làm càn, mau gọi người của các ngươi quay lại.”
Đám người Thiện Tuấn Hải đang trên đường đến cửa thôn, thì nghe rõ ràng những chuyện đã diễn ra, sau khi biết chuyện những lưu dân từng xây dựng hầm băng cho nhà hắn muốn liều mạng với đám phỉ tặc không có ý tốt kia, lập tức quyết định gọi bọn họ quay trở lại, trước khi họ đối mặt với đám phỉ tặc.
Hắn để nam nhân gầy nhỏ, chạy nhanh nhất trong thôn đến ngọn núi bên cạnh miếu hoang, dựa theo lời của người đưa tin về khoảng cách của bọn phỉ tặc với thôn, thầm tính toán, hẳn là lúc này đám nam nhân ở miếu hoang vẫn chưa gặp được đám người kia.
Còn những nam nhân khác trong thôn, dưới sự chỉ huy của thôn trưởng và Thiện Tuấn Hải, mở ra những cái bẫy đã chuẩn bị từ trước, tất cả mọi người đều canh giữ ở vị trí mà mình đã được chỉ định, chờ đám phỉ tặc kia xuất hiện.
“Đại ca, ngươi có cảm thấy thôn này quá an tĩnh hay không? Lúc này là đêm 30, vậy mà lại chẳng có chút động tĩnh gì?”
Đám người Thuận Tam đi một đường thẳng đến ngoài thôn Bình Liễu, đang đứng trước tường băng cao cao, dừng lại chỉnh đốn lại đội ngũ.
“Bây giờ đã là lúc nào chứ? Có lẽ mấy kẻ đó đang ở trong nhà ăn cơm rồi. Ha ha, nực cười! Bọn họ cho rằng chỉ với bức tường băng này mà có thể ngăn cản chúng ta sao? Đúng là lũ không có đầu óc!”
Suốt dọc đường đi, Thuận Tam luôn ‘xuôi chèo mát mái’, vậy mà đến huyện Bá Giang lại thất bại hai lần liên tiếp. Nhưng, hai lần này cũng không gây cho hắn tổn thất quá lớn, chỉ là thu hoạch không được nhiều thôi. Đối với hắn mà nói, một cái thôn nho nhỏ, đương nhiên không phải là nơi khiến hắn mã thất tiền đề.
“Ta vẫn cảm thấy hơi nguy hiểm, đại ca à, ngươi nghĩ lại mà xem, trong cái miếu hoang lúc nãy, lửa chỉ vừa mới dập, đoán chừng, có không ít người ở bên trong.” Tiểu đệ trong đám Thuận Tam sắc sảo cảnh giác, muốn khuyên Thuận Tam đợi một chút, sau khi quan sát được thực lực của thôn Bình Liễu rồi hẳn ra tay.
“Ngươi có họ hàng với rùa à, trước sợ sói, sau sợ hổ thì có thể làm nên chuyện gì? Được rồi, nếu ngươi sợ, ngươi cũng đừng tiến lên, đợi đến lúc kiếm được đồ gì tốt, bắt được nhiều cô nương tươi non hay tiểu tức phụ gì đó, cũng không có phần của ngươi.”
Cái thôn nhỏ này không thể có một đám quân đội đóng quân. Một đám người chưa từng trải qua sóng gió, chẳng khác gì những sinh mạng yếu ớt, đến khi đó, còn không phải tùy ý hắn bài bố. chỉ cần hắn cầm dao đưa qua đưa lại, cả đám đều sẽ nhũn chân.
Với Thuận Tam, cái đám người ở miếu hoang kia có lẽ cũng giống bọn họ, là lưu dân từ phương bắc tới, chỉ là những người đó đều là phế vật vô dụng, chỉ còn chút hơi tàn, đến đao cũng không thể nhấc nổi. Có lẽ lũ người đó thấy bọn họ đang đến đây, nên đã nhanh như cắt mà lẩn trốn vào trong núi.
Thuận Tam cũng không nghĩ rằng những lưu dân đó sẽ đi báo tin cho thôn Bình Liễu, vì suốt cả chặng đường chạy nạn, hắn đều nhìn thấy, người thường đối với lưu dân đều là tránh còn không kịp, người trong thôn không chê bai đám lưu dân ở trong miếu hoang đã là tốt lắm rồi, chứ làm gì có chuyện tốt đến mức khiến cho đám người lưu dân kia vừa cảm thấy nguy hiểm liền chạy đi thông báo.
“Nhưng mà…” Nam nhân khôn khéo vẫn còn vài lời muốn nói, nhưng thấy ánh mắt Thuận Tam đã mất hết kiên nhẫn, cuối cùng vẫn không nói ra lời.
Bọn họ nhiều người như vậy, trên tay đều đã dính mạng người, thân thể lại cường tráng, những nông hộ đó làm gì có ai thắng được bọn họ? Cùng lắm là cướp xong thì chạy, những nông hộ đó có thể bảo vệ được gia đình mình đã là cực hạn rồi, chỉ cần bọn họ bỏ chạy, chắc chắn sẽ không thể đuổi theo. Đây đều là kinh nghiệm mà đám người Thuận Tam có được sau những lần cướp bóc dọc đường.
Một đám người thuần thục xếp chồng lên nhau, trước hết phải đưa một nhóm người trèo qua tường băng trước.
“Không thấy ai cả. Nhưng trong thôn có một số nhà bốc lên khói bếp, chắc là đang nấu cơm tất niên.”
Nhóm người đầu tiên đứng bên kia bức tường nhanh nhẹn thăm dò. Sau khi nghe bọn họ báo tình hình, đám nam nhân còn lại mới trèo qua.
“Đang nấu cơm tất niên sao? Càng tốt, coi như có đồ ăn sẵn cho huynh đệ chúng ta. Cơm nước xong xuôi, mọi người xem có cô nương nào trắng trẻo non nớt thì cứ việc thoải mái một đêm.”
Thuận Tam giơ cao cánh tay, hết sức kiêu ngạo.
“Trụ Tử, ngươi dẫn người qua bên kia! Nhị Lư, ngươi mang theo huynh đệ đi bên này… Nam nhân thì giết sạch, nữ nhân thì trói lại, nếu gặp phải chống trả quyết liệt thì rút lui trước, chờ các huynh đệ tới. Được rồi, mọi người chia ra hành động đi.”
Đội ngũ hơn 30 người được chia làm 3 nhóm, tỏa ra các hướng đi về phía thôn.
Mà lúc này, những người trong thôn ở vị trí mai phục, nghe được lời nói kiêu ngạo phách lối của Thuận Tam, liền siết chặt vũ khí trong tay, nghiến răng kích động, hận không thể đem đám phỉ tặc thương thiên hại lý này ra băm thành trăm mảnh.
“A !”
Nhóm người đi hướng đông đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi, chỗ tuyết họ đang đứng đột nhiên sập xuống, những người vốn dĩ đang đứng bên trên theo tiếng hét chói tai mà rơi xuống hố, sau đó, truyền tới những tiếng kêu thảm thiết hết đợt này tới đợt khác.
Hai nhóm còn lại vốn đang đi ở hướng khác, nghe thấy âm thanh liền vội vàng chạy qua. Nơi này vốn dĩ là một khối tuyết lớn, không biết người nào đã đào một cái hố thật to bên dưới, trong hố còn cắm đầy chông tre. Một đám người ngã xuống, trên người có vài chỗ bị đâm chảy máu, nhưng may mắn không tới mức phải bỏ mạng, ai nấy đều kêu rên thảm thiết, gọi các huynh đệ tới ứng cứu.
“Có mai phục, mau chóng rút lui.”
Sắc mặt Thuận Tam lập tức thay đổi. Trách không được thôn này lại không có ai canh cửa, hóa ra là đã đào những cái bẫy này. Lúc này tuyết lớn bao trùm mặt đất, trắng xóa một vùng, khiến người ta không thể phân biệt được chỗ nào có hố chỗ nào không. Nhìn tình trạng thảm hại của những người kia, phản ứng đầu tiên của Thuận Tam là chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận