Nông Gia Lạc
Chương 244: Thiết Lập Quan Hệ
“Ta kê cho cô nương mấy phương thức dưỡng sinh bổ khí, chỉ cần uống đúng giờ thì không có gì đáng ngại.”
Sở dĩ Phúc Bảo khó chịu đơn thuần chỉ là do say tàu, trên thực tế, sau khi xuống thuyền, nàng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, là có thể khôi phục lại tinh trạng, nhưng mà thái y này quanh năm suốt tháng xem bệnh cho quý nhân, không có bệnh cũng phải nói có bệnh, lúc này hắn cũng phải kê cho Phúc Bảo mấy đơn thuốc.
Có điều những gì hắn kê đều là thuốc bổ khí, bổ thân, uống vào cũng tốt cho Phúc Bảo.
Lúc này Phúc Bảo cũng sẽ không ngại thuốc đắng, nàng phải chăm sóc thân thể thật tốt, sắp tới nàng còn có một trận đánh ác liệt nữa kìa.
Cũng nhờ tới kinh thành mới biết được, vốn dĩ quan hệ kết giao của quý nhân lại phức tạp như vậy, giây phút mà Thiện gia trở thành hoàng thương, mọi chuyện đã không còn bình thường, lúc này kinh thành không ít người đều đang chờ để nhìn xem nguyên liệu nấu ăn mà hoàng đế đích thân phê duyệt xuất phát từ nhà nào, đa số những người đó đều là hoàng thương, sau này không thiếu được việc cần phải xã giao, nếu người Thiện gia vào kinh, trong đoàn người còn nữ quyến, đương nhiên phải tổ chức yến hội để mời những khách khứa đó đến.
Cuộc sống như vậy đối với Thiện gia mà nói thì vô cùng xa lạ, bởi vì ở trong lòng của bọn họ, chính mình thật sự là vẫn nên ở lại cái thôn trang kia làm người bình thường, ngay lập tức muốn bọn họ thích ứng với cuộc sống nổi danh phất nhanh như thế này, hiển nhiên là không có khả năng.
Cũng may Vinh Tín đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, trong thư phân phó cho quản gia, trước khi hắn vào kinh, để quản gia ở lại chỗ Thiện gia, giúp đỡ xử lý những công việc vặn vãnh, nhân tiện dạy Phúc Bảo cách trở thành một đại phụ.
Cho nên Phúc Bảo không những không thể nằm yên dưỡng thương cho tốt, nàng còn phải rất nhanh đánh lên tinh thần, học tập những thứ nàng vô cùng xa lạ.
Hơn nửa tháng ngắn ngủn ở đây, nàng phải nhớ tên họ và tính cách cũng như thân phận của rất nhiều nữ quyến của các nhà hoàng thương, còn phải hiểu rõ tính cách một vài nữ quyến nhà quan lại nhỏ, trong lúc nhất thời, Phúc Bảo so ra còn bận rộn hơn cả nam nhân.
“Bảo Bảo, đợi xong công việc giải quyết xong xuôi, chúng ta liền về nhà đi.”
Nghiêm Sơn Sinh ngồi xổm trên chiếc ghế nhỏ, cúi đầu, âu yếm giúp tiểu nương tử rửa chân.
Cách rửa chân của hắn vô cùng tinh tế, mỗi ngón chân của Phúc Bảo hắn đều chú ý tới, lúc rửa, hắn còn không quên xoa bóp lòng bán chân sưng đỏ của Phúc Bảo để giúp lưu thông máu, giống như là tỉ mỉ chăm sóc cho báu vật vậy đó.
“Chàng không thích kinh thành à?”
Phúc Bảo tò mò hỏi, lúc này chỉ vừa tới kinh thành có mấy ngày, Sơn Sinh ca liền muốn quay về.
“Không thích.” Nghiêm Sơn Sinh trả lời cực kì dứt khoát và quyết đoán.
Trước kia, khi còn ở huyện thành, với tên tuổi của Nghiêm gia và Thiện gia, cho dù họ không thích làm nổi bật, nhưng những quan lại hương thân đó đối với bọn họ cũng rất khách khí.
ở nơi đó, Phúc Bảo chưa bao giờ bị coi thường, vui vẻ, thoải mái, không có gì phải lo nghĩ.
Tới kinh thành thì không giống như thế, tiền bạc ở nơi này có tác dụng như là ném vào nước để tạo tiếng vang, nhưng lợi hại nhất chính là quan lớn quyền quỳ, cứ cho đều là hoàng thương, lại có rất nhiều chỗ dựa sau lưng, bọn họ muo6n1 tồn tại thì không những không thể đắc tội mà còn phải lấy lòng người ta.
Nghiêm Sơn Sinh nghĩ tới nương tử mình yêu thương phải khom lưng uốn gối lấy lòng người ta thì trong lòng càng chua xót.
“Bảo Bảo thích kinh thành sao?”
Nghiêm Sơn Sinh nghĩ, nếu Phúc Bảo thích kinh thành, muốn ở lại kinh thành, hắn sẽ nghĩ cách để Nghiêm gia đi theo, chỉ có Nghiêm gia tốt, Bảo Bảo mới không cần phải hạ thấp bản thân để lấy lòng những người đó.
“Ta cũng không thích.”
Phúc Bảo le lưỡi cười cười, bản chất nàng vẫn là một cô bé không có chí lớn, rất sợ phiền phức, nàng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nàng cũng không cần phải tính toán thêm bước nữa.
Mà quan trọng hơn là Phúc Bảo cảm thấy mình không thích ứng được lối sống phức tạp này, so với việc cùng những nữ quyến lục đục chốn hậu viện với nhau, nói một câu đoán ba câu, nàng càng nguyện ý trở về nơi huyện thành nhỏ, thuần phác kia, sống cuộc sống của một con dâu nhà giàu bình thường, an nhàn.
“Đợi xử lý xong những việc này, chúng ta liền trở về.”
Nghiêm Sơn Sinh cười, cầm khăn lau khô bọt nước trên chân Phúc Bảo.
Ánh nến song song chiếu rọi tinh tế vào đôi chân nhỏ, trắng trẻo không tì vết, Nghiêm Sơn Sinh nhịn không được, hôn lên bàn chân nhỏ của Phúc Bảo.
“Bảo Bảo, ta thật sự có chút nhớ.”
Nghiêm Sơn Sinh mạnh bạo, ánh mắt vô tội nhìn Phúc Bảo nói.
Mấy ngày nay ở trên thuyền, hắn căn bản không bỏ được ham muốn, nhẩm tính thời gian, đây là lần đầu tiên mà hắn phải nhịn lâu như vậy.
“Ừ.”
Phúc Bảo nhõng nhẽo hừ một tiếng.
Nghiêm Sơn Sinh vui sướng đặt chậu nước đã rửa xong qua một bên, sau đó bế tiểu nương tử xinh đẹp, yêu kiều, mềm mại, thơm ngon lên.
Nằm trên giường, kéo chiếc mành một cách nhuần nhuyễn.
Tối nay, cảnh xuân nồng đậm.
“Thiếu gia, Thiện gia lão gia cùng Nghiêm gia lão gia, thiếu gia, phu nhân đã vào kinh.”
Trong thư phòng, tâm phúc của Vinh Ưng đang bẩm báo với hắn những tin tức mà mình thăm hỏi được, không biết vì cái gì mà hắn ta cảm thấy sau khi thiếu gia nghe xong những gì mình nói, áp suất càng trở nên thấp.
Chẳng cách xưng hô của hắn với người Thiện gia và Nghiêm gia có vấn đề? Nhưng mà lúc này, nói thế nào thì người ta cũng à hoàng thương do chính miệng hoàng thượng lựa chọn, không kêu lão gia, thiếu gia, chằng lẽ lại gọi thẳng tên họ của họ?
Hắn chỉ là hạ nhân thôi, không có lá gan to như thế.
“Phu nhân, a !”
Vinh Ưng ngắm nghía hạch đào trong tay, không ngờ hắn chỉ ở lại kinh thành có mấy tháng, Thiện gia lại gấp không chờ nổi, đem thỏ tuyết trắng hắn nhìn trúng gả ra ngoài.
“Cạch ! cạch !”
Hai hạch đào chạm vào nhau phát ra từng tiếng.
Bỗng nhiên “Răng rắc !” một tiếng, hạch đào trong tay Vinh Ưng theo tiếng kêu mà vỡ nát.
Hạ nhân kia sợ tới mức run lên, đây chính là quân cờ kỳ lân quý giá nhất của thiếu gia, bây giờ phá hỏng như vậy, có thể biết là thiếu gia tức giận tới mức nào rồi.
Nhưng mà hắn thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cuộc mình đã làm gì khiến thiếu gia tức giận như vậy, chỉ có thể lập tức quỳ xuống dập đầu.
“Ngươi đợi một lát…”
Vinh Ưng ánh mắt thâm trầm, phân phó cho nô tài đang quỳ.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn muốn một thứ nhưng lại không thể được như ý nguyện, dựa theo tính tình xưa giờ của hắn, không có được thì phải hủy hoại mới đúng, nhưng mà đối với tiểu cô nương kia, hắn không khỏi có chút mềm lòng.
Vinh Ưng không muốn khiến nàng tổn thương, hắn vẫn muốn thử thêm lần nữa.
Hắn không tin, mình lại kém hơn tên Nghiêm Sơn Sinh thô kệch, lỗ mãng kia.
“Vâng.”
Nghe Vinh Ưng phân phó xong, hạ nhân đang quỳ nhanh chóng gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận