Nông Gia Lạc

Chương 79: Quyết Định Cuối Cùng

“Bởi vì mấy năm nay chu cấp cho Phúc Tông đi học, trong nhà chi ra khá nhiều, tiền lời thu được từ đất ruộng, tiền công của lão đại nộp lên, tiền thêu thùa may vá nương tử lão tam kiếm ra, hầu như chỉ vừa đủ. Cho nên bạc trong nhà cũng không tính nhiều, cũng chỉ 18 lượng.”
Bà chỉ rõ từng món từng món như vậy, đại phòng, nhị phòng, tam phòng còn đang chìm vào suy nghĩ, không ngờ nhà mình giàu đến thế. Tất cả đều đang vui mừng vì có tiền, cũng không cảm thấy lão thái thái còn có cái gì giấu làm của riêng.
Trên thực tế, Tưởng bà tử đúng là cũng có cất giấu một chút. Bây giờ trong túi riêng của bà còn có hơn 30 lượng bạc, đó là số tiền bà tích góp mỗi khi bán heo, gà, vịt với trứng gà, trứng vịt. Đối với bà, mấy gia súc, gia cầm có thể nuôi tốt được như vậy đều là nhờ hoàn toàn vào công lao của cục cưng bé nhỏ, nếu đem số tiền này để vào tiền chung thì không công bằng với cháu gái nhỏ rồi.
Cho nên mỗi lần bán gia súc, bà sẽ lấy phần tiền cao hơn thị trường kia giữ lại. Cho dù như thế, bà vẫn cảm thấy, trên thực tế thì đại phòng và nhị phòng vẫn đang đoạt mất lợi ích của cục cưng bà.
“Căn nhà ở huyện thành thuộc về nhà lão đại, ruộng đất trong nhà thì không chia cho nhà lão đại. Nhà lão nhị được 2 mẫu ruộng tốt, chín mẫu ruộng bình thường, 11 mẫu ruộng hoang, gia súc trong nhà, nhà lão nhị được 1 cặp heo con, 5 con gà mái, 1 con gà trống, 2 cặp vịt ngỗng. Những thứ còn lại đều thuộc về lão tam, bao gồm 18 lượng bạc kia.”
Trưởng bà tử nói ra những gì mà mình với Thiện lão gia đã bàn bạc, vừa chia xong tài sản, nhìn sang nói với lão đại: “Căn nhà ở huyện thành đáng giá hơn những gì lão nhị được chia, cho nên ngươi phải cho thêm lão nhị 20 lượng bạc, để hắn có thể xây 1 gian nhà nhỏ ở nông thôn. Ta chia như thế, các ngươi có đồng ý hay không?”
Phân chia như hiện tại, đại phòng có căn nhà 200 lượng, cho dù có chi ra 20 lượng thì vẫn còn 180 lượng. Còn phía nhị phòng, ruộng đất với vật nuôi, đại khái cũng được 130 lượng, giờ thêm 20 lượng nữa thì được 150 lượng.
Chỉ có đồ chia cho tam phòng là ít nhất, nhìn qua cũng là thua thiệt nhất.
Nhưng Tưởng bà tử biết, nhà lão tam có phúc khí, mọi thứ còn ở phía sau. Chia như bây giờ, cốt yếu là để lấp kín miệng của mọi người.
“Cha, nương, cho dù hai người muốn để lão tam phụng dưỡng thì đại phòng chúng con vẫn là con cháu chi trưởng, mà Phúc Tông vẫn còn phải đi học, chi tiêu cũng không hề thoải mái.”
Nghe mẹ chồng nói muốn đem căn nhà cha mẹ đứng tên trên huyện thành cho đại phòng họ, Lữ Tú Cúc rất hài lòng. Nhưng đối với nàng mà nói, căn nhà kia vốn dĩ là mua vì đại phòng bọn họ, bây giờ để bọn họ đứng tên, cũng là một chuyện đương nhiên.
Vì trong lòng nghĩ như thế, nên nàng cho rằng, phân gia thì nên để căn nhà kia ra khỏi tài sản, rồi lại chia thêm cho đại phòng bọn họ một phần. Chứ không phải như bây giờ, không chỉ không lấy được một mảnh ruộng đất nào, mà còn phải chi 20 lượng ra đưa cho nhị phòng.
Lữ Tú Cúc không hài lòng, Vương Xuân Hoa làm sao có thể vừa lòng.
Trước đây, nàng luôn cảm thấy mẹ chồng bất công, không coi trọng nhất là nhị phòng bọn họ, lo lắng tương lai nếu mà phân gia, những thứ tốt đều sẽ không đến tay nhị phòng bọn họ.
Bây giờ, nghe mẹ chồng nói chia cho bọn họ một số mẫu ruộng đất, lại còn bảo đại phòng cho bọn họ 20 lượng để xây nhà, tính ra, số gia sản được chia cho bọn họ với nàng chính là con số khổng lồ, Vương Xuân Hoa bắt đầu thấy khó thở.
Cách phân gia như vậy hoàn toàn vượt quá suy tính của nàng.
Nhưng lòng người không bao giờ biết thế nào là đủ, sau khi vui sướng với những thứ mình sắp làm chủ, Vương Xuân Hoa tính toán lại phần mà nhà lão đại nhận được, trong lòng lập tức không vui.
Đại khái tính từ trên xuống dưới, đại phòng được chia nhiều hơn nhị phòng bọn họ tới mấy chục lượng. Nhị phòng bọn họ còn 3 đứa con, sau này còn phải lo cưới gả cho 3 đứa, mà đại phòng chỉ có mình Phúc Tông. Chẳng lẽ chỉ vì cái danh con cháu chi trưởng, mà họ có thể chiếm nhiều lợi ích như vậy ư?
Trong lòng Vương Xuân Hoa bề bộn, nhưng với hoàn cảnh nghiêm túc hiện tại, nàng rốt cuộc cũng thông minh hơn một chút, không có tùy tiện mở miệng, chỉ âm thầm mắng chửi trong lòng.
“Lão đại, nếu ngươi cảm thấy có gì không hài lòng, thì tự mình đứng ra nói. Đừng có để nương tử ngươi phải ra mặt. Có phải ngươi cảm thấy ta và cha các ngươi phân chia chưa được tốt hay không? Cũng đúng, ta cảm thấy chia như vậy là thiệt thòi cho lão tam quá. Hai phòng các ngươi nếu không hài lòng, chúng ta chia lại lần nữa vậy. Gia sản chia làm 4, ta với cha các ngươi một phần, phần của chúng ta sẽ đưa cho lão tam, coi như là tiền phụng dưỡng hai chúng ta.”
Tưởng bà tử không đáp lời con dâu trưởng, chỉ nhìn chằm chằm con trai trưởng: “Cũng phải nói luôn, phân chia gia sản như bây giờ, ta cảm thấy thật sự là bạc đãi đệ đệ các ngươi. Phần gia sản chia cho hắn là ít nhất, mà lại còn phải chịu trách nhiệm phụng dưỡng chúng ta. Nhưng vì chúng ta biết, Phúc Tông sắp thi cử, nhà lão nhị lại có nhiều con cái nhất trong ba phòng, sau này, chi tiêu của hai nhà các ngươi chắc chắn sẽ nhiều hơn nhà của lão tam, cho nên chúng ta mới phân chia như thế. Ta và cha các ngươi chưa già tới mức nằm im một chỗ, vẫn còn có thể phụ nhà lão tam dăm ba đồng, bù vào những thiệt thòi lúc phân gia này. Nếu các ngươi vẫn cảm thấy phân chia thế này là bất công, thì thôi, chúng ta cứ chia theo kiểu công bằng đi.”
“Cũng đừng có nhắc tới chuyện ngươi là con trai trưởng, ngươi đã không chịu quay về, không chịu trách nhiệm phụng dưỡng hai người già chúng ta, thì lúc phân chia gia sản, cũng không cần phải chiếu theo quy củ mà tổ tiên để lại.”
Bà thấy con dâu cả vẫn còn tà tâm, muốn nói gì đó, lập tức lấy chuyện phụng dưỡng cha mẹ ra chèn ép.
Trong thôn, thậm chí rất nhiều nơi khác thường quy định, con trai trưởng chịu trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ, sẽ được phần lớn gia sản. Bình thường, đại phòng có thể được chia tới 5 tới 6 phần gia sản, phần còn lại mới chia đều cho những người con khác.
Một gia đình nếu chỉ có hai con trai, con trưởng thậm chí có thể được chia tới 8 phần, nên Thiện Tuấn Sơn với Lữ Tú Cúc đều cảm thấy hai vợ chồng già chia cho mình quá ít.
Quy củ tổ tiên để lại chính là như thế, ai bảo Thiện Tuấn Sơn có vận khí tốt, là người đầu tiên trong nhà sinh con trai, Thiện Phúc Tông chính là đứa cháu đầu tiên. Đối với một gia tộc mà nói, địa vị của con trai trưởng và cháu trai trưởng khác hẳn so với những người con trai và cháu trai khác.
Chính vì nguyên nhân này, bọn họ mới ngoan cố cho rằng đại phòng sẽ được phần nhiều gia sản.
“Lão tam, phân gia lần này, con sẽ không oán trách ta và cha con làm con thiệt thòi chứ?”
Thấy hai vợ chồng con trai trưởng á khẩu không trả lời được, Tưởng bà tử quay sang hỏi con trai út.
“Không thiệt thòi đâu ạ. Đại ca với nhị ca có nhiều thứ phải gánh vác, cho mọi người nhiều hơn một chút cũng không sao. Với lại con còn có tay, có chân, cho dù con có bị đói, thì sao con có thể để cha, nương với nương tử và con cái của con bị đói?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận