Nông Gia Lạc
Chương 234: Quà Cưới
“Đi, giúp ta tùy một cái lễ.”
Tông Khánh đế cười, tháo ngọc bội bên hông của mình xuống, đặt vào trong một cái túi thơm bằng lụa trắng, sau đó đưa cho đại thái giám bên cạnh.
“Bệ, lão gia, khối ngọc bội này chính là...”
Đại thái giám khiếp sợ nhìn chiếc túi thơm trong tay, không dám tin tưởng.
“Đi đi.”
Tông Khánh đế nhìn tiểu viện nông gia giăng đèn kết hoa, dứt khoát vẫy vẫy tay với tổng quản thái giám của mình, sau đó chắp tay sau người, đi về phía những thôn dân đang nhập tiệp trò chuyện vui vẻ, gia nhập vào cuộc thảo luận của họ.
“Cũng không biết nha đầu kia là có cái số cứt chó gì, cư nhiên lại có thể được bệ hạ coi trọng như vậy.”
Đại thái giám chửi thầm ở trong lòng, phải biết rằng miếng ngọc bội này tuy rằng không có giá trị liên thành, nhưng lại là món quà do mẹ đẻ của bệ hạ tặng cho, lúc trước, Cửu hoàng tử mà bệ hạ sủng ái nhất muốn có, bệ hạ cũng chưa chịu cho.
Nếu mà để những hoàng tử bên trong hoàng thành biết được Hoàng thượng mang miếng ngọc bội này cho một thôn nữ bình thường dân dã, cũng không biết tâm tình của mấy vị hoàng tử đó sẽ như thế nào.
Đại thái giám có chút ghen ghét cô nương Phúc Bảo được khắc sâu trong lòng hoàng đế kia, tâm không cam, tình không nguyện, cầm cái túi thơm, đến đài bên cạnh để ký tên tùy lễ.
“Vinh đại nhân tới!”
Còn đang đứng xếp hàng chờ tới lượt, bên ngoài liền xôn xao ầm ĩ, đại thái giám nghe danh xưng quen thuộc, sau khi quay đầu lại thì thấy đúng lúc Vinh Tín mang theo tùy tùng, đang đi về phía hắn đang đứng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức tất cả đều ngây người bất động.
Sao đối phương lại có thể xuất hiện ở chỗ này chứ?
“Hoàng !”
Thấy bóng dáng thái giám tổng quan luôn bên người như hình với bóng của hoàng đế, đầu óc Vinh Tín trống rỗng, không chút nghĩ ngợi, lập tức nghĩ phải hô to hoàng thượng, vẫn là đại thái giám kia phản ứng nhanh lẹ, trước khi Vinh Tín mở miệng đã kịp ngăn chặn lời nói của hắn.
“Hôm nay Vinh đại nhân cũng đến đây sao, Hoàng lão gia nhà chúng ta dạo quanh nơi này, thấy chủ nhân của tiệm ăn chỗ cửa thôn có hỉ, đãi tiệc lớn, trong lòng cảm thấy hứng thú, muốn đến chúc mừng chủ nhân, ta ở đây là tới tùy lễ.”
Đại thái thân thiết lại gần, giống như hai người là bằng hữu lâu ngày chưa gặp lại.
“Hoàng lão gia?”
Vinh Tín ý thức dần phục hồi, biết rằng dưới hoàn cảnh như vậy mà nói toạc ra thân phận của hoàng thượng, chưa chắc đã là chuyện tốt, chỉ có thể kinh hồn khiếp vía, trầm mặc.
“Chủ nhân của ngươi là bạn tốt của Vinh đại nhân, vậy thì không thể thất lễ, Tương nhi, nàng đi dặn dò đám người bà Lý, ở bàn nhà chủ để thêm một cái ghế, hôm nay, vị Hoàng lão gia này chính là khách quý của nhà chúng ta.”
Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Thiện Tuấn Hải vô cùng lợi hại, hắn nhìn thấy sự thay đổi thần sắc của Vinh Tín, chắc chắn Hoàng lão gia kia là quan viên cấp bậc cao hơn Vinh Tín.
Hiện tại, hoàng đế ngự giá Thanh Châu, đi theo bên cạnh sẽ có không ít trọng thần trong triều đình, mà có thể để Vinh Tín, một Tri châu xuất thân từ hầu phủ kiêng kị vài phần như vậy, nghĩ đến thì ít nhất cũng là quan viên nhị phẩm trở lên.
Đại thần như vậy, cho dù không thể lấy lòng để kéo quan hệ lên trên thì ít nhất cũng không thể đắc tội, hôm nay đến tham dự tiệc hỉ này thò tất nhiên phải xem ông ta là thượng khách để tiếp đón.
Vinh Tín không biết làm cách nào để thông báo cho bạn tốt của mình biết. chỉ có thể mặt đơ như khúc gỗ, cảm thấy phiền não khi phải cẩn thận ngồi ăn cơm cùng bàn với hoàng đế.
Bên kia, Tông Khánh đế đang ngồi nói chuyện phiếm với các hương thân, cũng được thị vệ thông báo tin tức Vinh Tín đến đây.
Phản ứng đầu tiên của Tông Khánh đế chính là Vinh Tín phái người theo dõi ông, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu Vinh Tín phái người theo dõi ông, hộ vệ của ông không thể nào không phát hiện, huống hồ chi Vinh Tín cũng không phải kẻ ngu dốt gì, nếu thật sự phái người theo dõi hành tung của hoàng đế thì lúc này không nên xuất hiện trước mặt ông, bại lộ bản thân mình.
Suy nghĩ kỹ lưỡng, Tông Khánh đế nhà nhã đi tới trước mặt Vinh Tín.
“Vinh đại nhân.” Tông Khánh đế cười hiền lành, lúc này hắn vốn là nên canh giữ ở bên trong nha phủ, cũng không biết đây có tính là lơ là nhiệm vụ hay không.
“Hoàng lão gia.”
Vinh Tín cười xấu hổ, cái này có tính là hoàng đế cất chân cùng đại thần ngẩng đầu, bao che nhau một ngày hay không.
Chỉ tiếc, hoàng đế nhấc chân không ai quản, hưng đại thần ngẩng đầu thì có hoàng đế quản.
“Hôm nay là ngày mà cô nương ta xem như cháu gái ruột thịt xuất giá, ta đã xử lý thỏa đáng công vụ trong tay, tranh thủ lúc rảnh rỗi, tới tham dự bữa tiệc hỉ này.”
Mặc kệ thế nào chăng nữa, cứ giải thích trước rồi tính sau, cũng không thể để hoàng đế cho rằng hắn là thần tử lười biếng, lơ là nhiệm vụ.
“Vinh đại nhân không cần khẩn trương, hôm nay có thể gặp nhau ở đây, cũng coi như là duyên phận đi.”
Tông Khánh đế cũng không phải người nhỏ nhen gì, Vinh Tín là một hiền thần, ông sẽ không vì một chuyện nhỏ thế này mà lạnh nhạt với hắn.
Huống hồ chi Tông Khánh đế cũng rất yêu quý tân nương trong hôn lễ hôm nay, nghe nói đó là cô nương Vinh Tín yêu thương như con gái ruột, chỉ cảm thấy thần tử Vinh Tín này không chỉ có năng lực, mà mắt nhìn cũng tốt, càng xem trọng hắn hơn, cố ý đề bạt hắn hồi kinh.
Vinh Tín cũng không biết nói việc này thế nào, thấy hoàng đế ôn hòa, thần thái không giống làm bộ, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Tân lang tới!”
Giờ lành đã đến, tân lang đương nhiên cũng mang theo đoàn người rước dâu đông đúc, hoành tráng xuất hiện.
“Hôm nay nhìn Sơn Sinh thật là tuấn tú.”
Tô Tương đứng chỗ cửa sổ nhìn ra xung quanh bên ngoài, thấy con rể ngồi trên ngựa lớn nghênh ngang đi tới, càng nhìn càng thích.
Phúc Bảo cũng muốn nhìn, chỉ là trên đầu phủ một cái khăn dày màu đỏ, chỉ có thể nhìn thấy làn váy với đôi giày, cùng với đôi tay không biết để vào đâu của mình.
“Tam đệ muội, ngươi có thể yên tâm rồi, Phúc Bảo gả đến Nghiêm gia, nhất định sẽ sung sướng.”
Lữ Tú Cúc nghĩ, nha đầu kia có ma lực như thế, chỉ cần nàng liếc mắt, cười với người ta một cái, đến cả thần tiên cũng choáng váng mơ hồ, làm gì còn ai dám đối xử không tốt với nàng.
Cho nên Lữ Tú Cúc cũng không quá lo lắng cho nha đầu này, nàng chỉ là thương tình cho Nghiêm Sơn Sinh, người cưới Phúc Bảo, bị tiểu yêu tinh này ngày đêm mê hoặc, không biết có giữ dược khí uy nghiêm của nam nhân không, hay là trở nên nhu nhược yếu đuối, từ nay về sau thành kẻ phụ họa, cam tâm tình nguyện nghe lời Phúc Bảo.
“Cảm ơn đại tẩu chúc phúc.”
Tô Tương cảm kích cười với đại tẩu, lúc này không có gì dễ nghe bằng những lời này của đại tẩu.
Thật ra Vương Xuân Hoa cũng muốn nói những lời hợp với hoàn cảnh, thí dụ như là dặn dò Phúc Bảo sau này phải tuân thủ cẩn nữ tắc, coi chồng là trời,…
Bạn cần đăng nhập để bình luận