Nông Gia Lạc

Chương 96: Không Chảy Ruộng Ngoài

“Đại Hà a, ngươi, ai dà……”
Thiện Tuấn Hà ngoài đồng trở về, chỉ cảm thấy mấy ngày nay ánh mắt của mọi người nhìn hắn thật khó hiểu, giống như là đang thương hại hắn.
Hắn nhịn không được sờ mặt mình, mấy ngày nay mình cũng có xấu lắm đâu.
“Cha mẹ ngươi trước giờ luôn bất công như thế, ngươi cũng đừng quá đau lòng.”
Việc tốt như thế, mà thà rằng giao cho người ngoài, cũng không để cho con dâu mình làm. Cái này không phải bất công tận cùng thì là cái gì?
“Bất công? Cha mẹ ta cho ta gần 20 mẫu ruộng đất, còn có 20 lượng bạc lận đó.”
Thiện Tuấn Hà nhìn những người đồng tình với hắn như nhìn kẻ ngốc.
Mắc cười, nếu cha mẹ bất công thì có thể cho con trai thứ một phần gia nghiệp như thế hay sao? Hắn cảm thấy, chỉ sợ trên đời này có rất nhiều người cũng hy vọng cha mẹ mình bất công như thế.
Người đồng tình với hắn ngây ngẩn cả người, nhìn Thiện Tuấn Hà rồi nhìn lại chính mình.
Đúng vậy, cha mẹ của bọn họ không bất công, nhưng bọn họ cũng không có 20 mẫu đất.
Thiện Tuấn Hà là người chân chất, thành thật, trong lúc vô tình lại khiến cho đám người đang định chê cười hắn bị suy sụp. Hắn còn chưa đi đến cửa sân thì đã bị cháu gái Phúc Bảo ngăn lại, nói là nương tìm hắn.
“Phúc Bảo, đây là quả mâm xôi nhị bá hái ở bên cạnh bờ ruộng, ngọt lắm, ăn rất ngon đấy.”
Thiện Tuấn Hà nhìn vào trong sọt tre mang trên lưng, trừ ấm nước với lưỡi liềm ra, còn có mấy bọc lá cây lớn bao quả dại. Đây là những quả mâm xôi mà Thiện Tuấn Hà hái ở bên bờ ruộng lúc nghỉ ngơi, không có việc gì làm.
Mấy cái quả kia là Thiện Tuấn Hải đã quan sát một thời gian, chỉ là lúc trước vẫn chưa chín hẳn, ăn vẫn còn chua, lại còn có mủ, nên hắn tiếp tục đợi thêm vài ngày. Cũng may trong mấy ngày này, không bị mấy đứa nhỏ trong thôn nhìn thấy, nên mới có thể giữ lại.
Lúc hái, Thiện Tuấn Hà đem chia thành mấy phần, trừ 3 đứa nhỏ nhà mình, còn có 1 phần cho cháu gái Phúc Bảo.
Bây giờ Thiện gia đã phân gia, cha mẹ do lão tam phụng dưỡng, hơn nữa lần phân gia này, nhà lão tam có chút thiệt thòi, Thiện Tuấn Hà luôn cảm thấy băn khoăn. Bởi vậy, lúc bình thường hắn muốn đối tốt với mấy đứa nhỏ nhà tam đệ một chút, trừ việc đó ra, hắn không biết mình có thể làm gì cho nhà đệ đệ.
“Con cảm ơn nhị bá ạ.”
Gọi là quả mâm xôi, rất nhiều đứa nhỏ sinh ra trong thành thị sẽ cảm thấy có chút xa lạ, nhưng nếu gọi là phúc bồn tử, đoán chừng mọi người đều biết. Loại quả này có vị chua chua ngọt ngọt, bởi vì cành có gai mọc ngược, nên mọi người đều gọi nó là quả mâm xôi. Ở hiện đại, loại trái cây này được sử dụng nhiều để trang trí bên trên các món bánh ngọt.
Xung quanh thôn Bình Liễu có rất nhiều quả mâm xôi. Mỗi lần đến hè, mấy đứa nhỏ trong thôn thích nhất là đi hái quả mâm xôi này. Phúc Bảo cũng không ngoại lệ, tính sơ sơ, mùa hè này nàng đã ăn không ít quả mâm xôi rồi.
Mà trước đó, nàng không còn bị cấm đến gần kệ bếp nữa, Phúc Bảo suy nghĩ, có lẽ bây giờ nàng nên làm một ít điểm tâm ngọt đơn giản bằng quả mâm xôi này, nhưng mà dụng cụ nhà bếp có hạn, phải làm thế nào, nàng phải tự tìm hiểu một phen.
“Lão nhị, hôm nay gọi con về đây, là vì muốn bàn với con về chuyện rau củ trồng ngoài ruộng.”
Phúc Bảo dắt nhị bá vào nhà, vừa thấy Thiện Tuấn Hà đến, câu đầu tiên Tưởng bà tử nói chính là những lời này.
“Con cũng biết, ông chủ Nghiêm ở trấn trên giao cho ta và đệ đệ giúp hắn quản lý chuồng trại gia súc. Bây giờ, phải lập tức xây cho xong chuồng trại, qua một thời gian nữa sẽ đưa heo con cùng với gà vịt, ngan ngỗng rời qua đấy. Đến lúc đó, thức ăn cho gia súc chính là một vấn đề lớn. Ta và đệ đệ con đã suy nghĩ, chuyện tốt như thế, đương nhiên phải nghĩ tới người trong nhà.”
Ngay từ đầu, Tưởng bà tử đã suy nghĩ rất kĩ, con trai thứ hai của mình là người thật thà, khác xa so với con trai trưởng Thiện Tuấn Sơn. Không nói tới nhân phẩm, thì Thiện Tuấn Sơn là người có đầu óc linh hoạt, biết tiến biết lùi, với tính tình như vậy, dù hắn đi tới đâu cũng không lo chết đói, chỉ cần không phạm sai lầm, không hồ đồ ngu ngốc bị nữ nhân lừa gạt thì đều tốt.
Nhưng lão nhị thì không như thế, hắn quá thật thà, đây là ưu điểm, nhưng cũng là khuyết điểm của hắn. Tuy nói trong ba đứa con trai, hai vợ chồng ít quan tâm tới lão nhị nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thương yêu đứa con này.
Trưởng bà tử suy nghĩ qua, nếu con trai thứ chỉ có khả năng trồng trọt, vậy thì cứ để hắn phát huy sở trường của mình, trồng trọt thật tốt. Đến lúc bà ngày càng mở rộng quy mô chăn nuôi gia súc, đòi hỏi lượng lương thực ngày càng nhiều, thì khi đó cũng có thể kéo kinh tế nhà lão nhị đi lên theo.
“Cha, nương, tam đệ.”
Thiện Tuấn Hà cảm động không thôi. Hắn không nghĩ tới, hôm nay nương của hắn tìm hắn là vì muốn nói tới chuyện này.
Thuế má của Tấn triều cũng không tính là cao, cái này cũng có liên quan đến xuất thân của khai quốc hoàng đế, cũng liên quan tới việc tiền triều bị diệt vong, triều đình nhận thức được tầm quan trọng của việc an dân, không muốn làm quá khó, khiến dân phát oán. Hơn nữa, mấy đời hoàng đế đều là minh quân sáng suốt, giỏi giang, cuộc sống hàng ngày của bá tánh chỉ cần không gặp phải thiên tai thì không tính là khổ sở. Ít nhất, so với tiền triều thì đã là hạnh phúc lắm rồi.
Thiện Tuấn Hà có đất đai của riêng mình, không cần giống như những gia đình khác trong thôn phải nộp phí thuê ruộng đất cho địa chủ. Bởi vậy tính ra, hằng năm tiền lời của hắn cũng đủ khả quan. Nhưng nhiều mẫu ruộng đất như vậy, mỗi năm đem vận chuyển đến trạm lương thực là một phiền toái không nhỏ. Bây giờ, nương của hắn đồng ý nhận những cây trồng trên đất đai của hắn, đối với Thiện Tuấn Hà mà nói, chuyện này giúp hắn bớt tốn sức rất nhiều.
“Con đừng vội cảm tạ ta. Không phải đệ đệ con còn có mấy mẫu đất à? Con cũng biết, trước giờ hắn chưa từng ra đồng làm ruộng, những việc này hắn không thể làm tốt như con. Ý của ta là, con giúp đệ đệ con trồng trọt mấy loại rau trên đồng ruộng của hắn, lợi nhuận con đưa cho đệ con hai phần, phần còn lại coi như của con, xem như là tiền ta với đệ đệ mua rau của con.”
Thiện Tuấn Hải đã nói rõ sẽ không làm ruộng, mà Tưởng bà tử với Thiện lão gia cũng lo nhanh chóng xây dựng chuồng trại, không rảnh để làm đồng áng. Sớm muộn gì cũng phải ra ngoài thuê người, có lợi ích ai mà chẳng muốn dành cho người nhà, con trai thứ của mình cần cù, chịu khó, đương nhiên Tưởng bà tử càng nguyện ý thiên vị hắn rồi.
“Nương, người yên tâm, con nhất định sẽ cải thiện tốt đất đai của đệ đệ, đem hoa màu trồng thật tốt. Còn những thứ thu được từ đồng ruộng, không phải đều là huynh đệ ruột thịt sao, cần gì ba thứ đó, cái này không phải là coi thường con sao? Cứ xem như đây là con thuận tiện thay đệ đệ làm.”
Thiện Tuấn Hà cảm động, nước mắt rưng rưng. Ai nói nương hắn không thương hắn, nếu nương hắn không thương hắn thì làm sao sẽ nghĩ đến hắn? Làm sao để hắn đạt được lợi ích to lớn như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận