Nông Gia Lạc
Chương 263: Ngoại Truyện (7)
Hu hu, Đậu Da bẹp bẹp miệng, tuy rằng cách thật dày nước tiểu giới tử không có cảm giác được bị ngỗng mổ đau đớn, nhưng loại này nhàn nhạt cảm thấy thẹn cảm vẫn là làm hắn muốn khóc.
Này đó ngỗng tử quá xấu rồi, Đậu Da dùng ngắn ngủn nho nhỏ tay che lại chính mình bạch béo khuôn mặt, hắn là thật sự thật là khó chịu a.
Chiếu cố Đậu Da ma ma cùng nha hoàn ngày thường cũng sẽ không hướng phòng bếp đi, bởi vậy này đó ngỗng tử đối với các nàng cũng không quen thuộc, lúc này trực tiếp đem các nàng nhận định thành cùng đại ha giống nhau kẻ xâm lấn.
Cầm đầu ngỗng tử đem trong miệng nước tiểu giới tử ném tới một bên, mang theo chính mình ngỗng đệ ngỗng muội nhóm như hổ rình mồi mà nhìn chúng nó, thân dài quá cổ liền muốn dùng bẹp bẹp miệng mõm ngậm mổ bọn họ.
Cũng may lúc này Đậu Hoa kịp thời đuổi tới, cứu vớt này ba cái bị đại ha chờ cẩu liên lụy người đáng thương.
“Cạc cạc cạc !”
Nguyên bản còn hướng về phía ma ma như hổ rình mồi đại ngỗng nhóm ở Đậu Hoa sau khi xuất hiện, một đám hóa thân thành nhiễu chỉ nhu, tiếng kêu từ nguyên bản thô lệ biến thành hiện tại đồ tế nhuyễn.
Thật dài cổ nhẹ nhàng cọ Đậu Hoa tay, phàm là cùng nàng thân mật tiếp xúc sau ngỗng tử đều có thể hiện trường bước chân bốc tới thượng một đoạn say ngỗng vũ.
Trong hoa viên động tĩnh thật sự là quá lớn, trong nhà gia đinh cũng thực mau đuổi lại đây, đem những cái đó tác loạn ngỗng tử chạy về gia cầm lều, đến nỗi đầu sỏ gây tội đại ha đám người, còn lại là bị tàn nhẫn tịch thu buổi chiều tiểu ăn vặt, một nồi ngao đến thơm nức tiểu ngưu gân.
Nhìn bị khác biệt đối đãi chính mình cùng tỷ tỷ, Đậu Da nho nhỏ tâm linh đã chịu thật lớn bị thương, nháy mắt càng muốn khóc.
Lần đó bị ngỗng mổ rớt nước tiểu giới tử nghiêm trọng thương tổn Đậu Da ấu tiểu thả yếu ớt tâm linh, trực tiếp làm cho hắn từ bỏ cũng không thể lay động thiên nhiên làm đấu tranh, mưu toan giống như mẫu thân cùng tỷ tỷ giống nhau được đến tiểu manh vật yêu thích quyết tâm.
Từ ngày đó về sau, Đậu Da hướng ngoài phòng chạy nhật tử liền càng thiếu, ngược lại mê thượng cậu mợ nhờ người đưa tới một ít vỡ lòng ích trí tiểu món đồ chơi, tỷ như cửu liên hoàn cùng Lỗ Ban khóa chờ vật.
Đừng nhìn người khác tiểu, kiên nhẫn lại so với giống nhau đại nhân còn tới đại, hắn có thể an tĩnh ở chính mình phòng ngốc một buổi trưa, chỉ vì chơi ra một khối hoa dung nói, hoặc là tiêu phí hai ba tháng thậm chí càng dài thời gian, cởi bỏ một cái cửu liên hoàn.
Phúc Bảo xem hắn là thật sự thích này đó tiểu trò chơi mới không miễn cưỡng hắn đi ra ngoài, trừ bỏ sáng, trưa, chiều cố định tản bộ thời gian, từ hắn đãi ở chính mình trong tiểu thiên địa, chơi hắn thích món đồ chơi.
Cũng là vì nhìn ra Đậu Da này phân nghiên cứu tiểu yêu thích, Phúc Bảo còn riêng làm Nghiêm Sơn Sinh cấp nhi tử đánh nguyên bộ xếp gỗ, sở hữu mộc khối đều bào sạch sẽ, mặt trên còn thượng một tầng thuốc màu cùng bảo hộ dầu cây trẩu, tiểu hài tử làn da kiều nộn, cũng không cần lo lắng bị mộc thứ hoa lạt đến.
Có thể đôi ra trăm ngàn loại tạo hình thả nhan sắc tươi đẹp phong phú xếp gỗ hiển nhiên càng đến Đậu Da thích, từ có này bộ xếp gỗ, nguyên bản bị chịu hắn sủng ái vinh hoa nói đều bị hắn vắng vẻ.
“Ngao ô ô !”
Coi như Đậu Da kiên nhẫn mà đôi tường thành thời điểm, ngoài cửa biên thăm tiến vào một cái đáng khinh đậu bỉ đầu chó.
Từ ngày đó mang theo ngỗng đàn đại chiến hoa viên, cấp trong nhà tạo thành tổn thất không nhỏ lúc sau, trừ bỏ một ngày tam cơm, đại ha chờ cẩu đồ ăn vặt bị không kỳ hạn hủy bỏ, này đối với thói quen một ngày nhiều cơm, luôn là có đồ ăn vặt làm bạn đại ha chờ cẩu tới nói, quả thực là không thể chịu đựng được tồn tại.
Lúc này ngũ huynh đệ phân tán khai, từng người muốn thông qua bán manh thủ đoạn tìm mềm lòng chủ nhân lừa gạt một ít ăn vặt, trước mắt cái này Husky, đúng là dưới tình huống như vậy sờ đến Đậu Da phòng.
Đậu Da yên lặng mà nhìn mắt cửa Husky, sau đó yên lặng mà xoay người, đưa lưng về phía cửa.
Hắn tâm đã bị thương thấu thấu, về sau không bao giờ muốn lý này đó hư cẩu cẩu.
“Ngao ô ô !”
Chỉ cảm thấy mông lạnh căm căm, cái tả đã được buộc chặt bọ ngỗng to kéo xuống, cái mông trắng trẻo cứ thế bị phơi bầy trước mặt mọi người.
Hiu hiu, Đậu Bì chắp miệng, tuy rằng nhờ chiếc tả dày nên không cảm nhận được cảm giác đau đớn vì bị ngỗng mỗ nhưng cảm giác xấu hổ này vẫn khiến hắn muốn khóc.
Đám ngỗng này thật quá đáng, Đậu Bì dùng tay ngắn ngủn của mình che lại khuôn mặt bụ bẫm, hắn thật sự rất khó chịu.
Bình thường, vú nuôi và nha hoàn chăm sóc Đậu Bì cũng sẽ không đi đến phòng bếp, bởi vậy đám ngỗng này cũng không quen thuộc các nàng, lúc này trực tiếp nhận định các nàng chính là kẻ thù xâm lấn chung với bầy chó kia.
Con ngỗng cầm đầu quăng chiếc tã lót trong miệng qua một bên, mang theo đám ngỗng đệ ngỗng muội như hổ rình mồi nhìn bọn họ, cái cổ vương dài, muốn dùng cái mỏ dẹp ngậm mổ bọn họ.
Cũng may lúc này Đậu Hoa kịp thời chạy tới, cứu vớt ba con người đáng thương bị đám cho liên lụy.
“Quạc quạc quạc !”
Đám ngỗng vốn dĩ đang nhìn đám vú nuôi như hổ rình mồi, sau khi Đậu Hoa xuất hiện, một đám lập tức kêu nhỏ lại, tiếng kêu vốn dĩ như sấm rền vang, lúc này thì mềm mãi uyển chuyển.
Vươn dài cổ cọ nhẹ vào tay Đậu Hoa, hầu như những con ngỗng sau khi tiếp xúc với nàng xong sẽ đứng tại chỗ, múa điệu múa của loài ngỗng.
Động tĩnh trong hoa viên thực sự quá lớn, gia đinh trong nhà cũng mau chóng chạy đến, đuổi những con ngỗng đó về chuồng, còn đám chó đầu xỏ mọi chuyện, bị tịch thu đồ ăn vặt buổi chiều một ngồi cháo xương bò thơm nức một cách tàn nhẫn.
Thấy mình được đối đãi khác hẳn với tỷ tỷ, tâm hồn nhỏ bé của Đậu Da bị đả kích thật lớn, trong nháy mắt càng muốn khóc to.
Lần đó bị ngỗng mổ cho tè trong quần, tổn thương nghiêm trọng đến tâm hồn yếu ớt của Đậu Bì, trực tiếp làm cho hắn từ bỏ tranh đấu với tự nhiên, quyết tâm trở thành người được động vật nhỏ yêu thích giống như mẫu thân và tỷ tỷ.
Từ đó về sau, Đậu Bì ngày càng ít chạy ra bên ngoài, ngược lại, thích thú với những món đồ chơi nhỏ dành cho con nít mà cậu mợ nhờ người đưa tới, giống như là món đồ 9 móc khóa liên hoàn này.
Đừng thấy người ta nhỏ, nhưng tính kiên nhẫn của người ta còn nhiều hơn của người lớn, hắn có thể ở trong phòng mình yên tĩnh cả một buổi trưa, chỉ vì muốn phái giải món đồ này, thậm chí còn tốn hơn 2, 3 tháng để tháo một cái móc khóa liên hoàn kia.
Phúc Bảo thấy hắn thật sự yêu thích món đồ chơi này nên cũng không miễn cưỡng hắn đi ra ngoài, trừ thời gian ăn sáng, trưa, chiều cố định, còn lại hắn đều ở trong thế giới nhỏ của mình, chơi món đồ chơi mà hắn thích.
Cũng bởi vì thấy Đậu Bì thích nghiên cứu thứ này, Phúc Bảo dặn riêng Nghiêm Sơn Sinh làm cho con trai một bộ xếp hình bằng gỗ, mỗi miếng gỗ đều được bào láng, trên bề mặt quét một lớp màu cùng lớp nhựa cây ngô đồng để bảo quản, làn da của trẻ nhỏ nhạy cảm, cũng không phải lo lắng bị dằm dỗ làm xước.
Có thể xếp gỗ thành hàng trăm hình dạng, màu sắc tươi đẹp khác nhau càng khiến Đậu Bì thích thú, từ ngày có bộ đồ gỗ này, những thứ vốn dĩ được hắn yêu thích ngày càng bị hắn ngó lơ.
“Oa ô ô !”
Lúc Đậu Bì đang kiên nhẫn xếp tường thành, một con chó bị tỏ vẻ đáng thương từ ngoài cửa tiến vào.
Từ ngày đại chiến với đàn ngỗng trong vườn hoa, khiến cho trong nhà bị tổn thất không nhỏ, một ngày trừ bỏ 3 bữa cơm, thì những món ăn vặt mà Đại Cáp mong đợi đều bị hủy bỏ không thời hạn, việc này đối với Đại Cáp đã có thói quen sau khi ăn cơm luôn có đồ ăn vặt làm bạn mà nói, quả thực là không thể chịu đựng được.
Lúc này 5 huynh đệ đã chia nhau ra, mỗi người muốn dùng thủ đoạn nhõng nhẽo tìm đến chủ nhân mềm lòng để xin ít thức ăn vặt, chú cho Husky này chính là vì như thế nên mới đến phòng của Đậu Bì.
Đậu Bì yên lặng nhìn Nhị Cáp ngoài cửa, sau đó yên lặng xoay người, đưa lưng về phía cửa.
Lòng hắn đã bị tổn thương sâu sắc, sau này không muốn nhìn thấy con chó hư này nữa.
“Oa ô ô !”
Nhị Cáp liệt miệng, không cảm thấy mình bị ghét bỏ, dưới ánh mắt cảnh giác của tiểu nha hoàn, ngẩng đầu, ưỡn ngực đi đến bên cạnh Đậu Bì, sau đó thịch một tiếng nằm xuống, bốn chân chổng lên trời, để lộ ra cái bụng trắng như tuyết của mình.
“Oa ô ô oa ô !”
Nó nghiêng đầu nhìn về phía Đậu Bì, rống hai tiếng, tựa hồ như là muốn nói, sao ngươi còn chưa tới sờ ta.
Nhị Cáp vừa ngu ngốc lại vừa gian manh thật sự đáng yêu, Đậu Bì run rẩy tâm can, nhưng vẫn giữ vững lập trường, xoay đầu đi không phản ứng lại nó.
“Ô ô !”
Lúc này âm điệu của Nhị Cáp có chút run rẩy, nó tủi thân lật qua lật lại, chóp mũi màu đen ướt đẫm chạm vào tay nhỏ của Đậu Bì, nằm phục sát đất, ra vẻ ta đây là ngoan nhất.
Trong lòng Đậu Bì đã sớm khát khao được những con vật trong nhà lấy lòng như vậy, lúc này làm sao còn có sức để kháng cự dụ hoặc như vậy, không nhịn được mà đưa tay sờ đầu nó.
Tiểu động vật ở trong nhà mỗi ngày đều được tắm rửa, hơn nữa thức ăn cũng rất tốt, bộ lông vô cùng mềm mại, những nơi bàn tay chạm vào, chỉ cảm thấy toàn tịt là thịt, giống như là không hề có xương.
Một cái, hai cái, Đậu Bì không nhịn được nhe răng cười lộ ra hàng răng nhỏ vừa mới nhú không bao lâu, tha thứ cho sai lầm trước đây của chúng nó.
“Oa ô !”
Thấy Đậu Bì đã cắn câu, Nhị Cáp liền hiện nguyên hình, nhe răng, vẫy đuôi chờ Đậu Bì cho ăn.
Nhưng cái đuôi của nó ngoe nguẩy như vậy, không thể tránh được khối gỗ đã xếp hơn phân nửa ở gần đó, nháy mắt, bức tường thành vốn dĩ được xếp đã có thể nhìn ra hình lập tức bị sụp đổ thành phế tích dưới động tác của nó.
“Oa ô !”
Giống như là ý thức được mình lại gặp rắc rối, Nhị Cáp sợ hãi bò lại vị trí cũ, hai chân trước che mặt lại, bộ dạng giống như bịt tai trộm chuông.
“Hư !”
Đậu Bì nhìn tâm huyết của mình cứ như vậy mà bị hủy hoại trong một khắc, hai mắt đỏ hoe, buồn bã.
Yên lặng một lúc lâu, hắn mới đưa tay, chỉ vào đầu Nhị Cáp lên án.
“Ô ô !”
Nhị Cáp đưa móng vuốt lên, mắt mở he hé, nhìn đứa trẻ đang giận giữ trừng mắt nhìn nó, suy tính, đem móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Đậu Da.
“Oa ô oa ô.”
Chó không đền được, cũng không biết đền như thế nào, nếu ngươi thích sờ chó như vậy, cùng lắm thì chó để ngươi sờ thêm vài cái.
“Ta.”
Đậu Bì chồm về phía trước, ngang ngược đè Nhị Cáp dưới thân.
Vào phòng hắn, phá hỏng đồ gỗ xếp của hắn, sau này phải làm cho của hắn.
Không đợi Nhị Cáp cự tuyệt, Đậu Bì cưỡng ép Nhị Cáp phải ký một kế ước bán mình, cứ như thế, vào ngày Đậu Bì ba tuổi bất mãn, đã chà đạp, đùa bỡn tiễu sủng vật đầu tiên và cũng là duy nhất của hắn.
Với một người cả đời bị tiểu động vật ghét bỏ như hắn, đây có thể coi là ngày kỷ niệm, cột mốc lịch sử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận