Nông Gia Lạc

Chương 223: Hoàng Đế

Người trong thôn đã chứng kiến Phúc Bảo năm lần bảy lượt gặp phải thất bại, bọn họ không giàu có như Thiện gia, không chịu nổi tổn thất như thế, bởi vậy, dù rằng lúc này mô hình nuôi cá trắm cỏ đã thành công, mỗi năm ruộng lúa cũng tăng sản lượng không ít, nhưng không có ai trong thôn dám thử. Bọn họ chỉ xem việc nuôi cá trắm cỏ của Thiện gia như một đề tài thú vị, lúc nào cũng sẽ đề cập tới với người ngoài.
Trải qua một thời gian, mô hình cá, lúa nước của Thiện gia cũng giống như chuyện khỉ sóc trên núi, trở thành là một cảnh kì thú ở thôn quê.
Mấy năm nay, còn chưa tới mùa thu hoạch lúa nước, đã có không ít quý nhân từ huyện thành đến, bỏ tiền ra để được câu cá trắm cỏ ngoài ruộng lúa, cũng nhờ thế mà Thiện gia kiếm được không ít tiền.
Thời tiết này không phải thời điểm cá trắm cỏ ngon béo nhất, chỉ là một thời gian trước, Phúc Bảo bỗng nhiên muốn ăn cá, Thiện Tuấn Hải gấp không đợi nổi, muốn thể hiện sự yêu thương của mình đối với con gái, để cho nàng biết, trong khắp thiên hạ này, hắn là nam nhân tốt với nàng nhất, mà ra tay bắt quá nhiều cá.
Mà số cá này một khi bị câu lên thì không thể sống lâu, Phúc Bảo mới đưa số cá ăn không hết này đến tiệm ăn, để tiệm ăn có thêm vài món ăn mới mẻ.
Nghe thấy mô hình cá - lúa nước nếu không được chăm sóc kĩ lưỡng, sẽ ảnh hưởng đến sản lượng lúa nước về sau, Tông Khánh Đế có chút thất vọng, thở dài.
Là một minh quân, ông đương nhiên hiểu rõ, đối với bá tánh mà nói, lương thực quan trọng hơn nhiều so với cá trắm cỏ ngon miệng. Không chỉ có bá tánh không dám mạo hiểm để ruộng đồng nhà mình tiến hành mô hình cá - lúa nước này, mà ngay cả Tông Khánh Đế cũng không dám mạo hiểm mở rộng mô hình cá - lúa nước này.
Có điều, tuy là không thể mở rộng mô hình này, nhưng không có nghĩa là Tông Khánh Đế không thể thử nuôi dưỡng cá trắm cỏ trong hoàng trang của mình.
Vị thơm ngon, mềm mịn kia, Tông Khánh Đế hạ quyết tâm, chờ sau khi hồi kinh, sẽ cho người phân phó xuống phía dưới, để người trông coi hoàng trang thử áp dụng mô hình cá - lúa nước này xem thế nào.
Nghe được sự giải thích vừa lòng, lão nhân lại tiếp tục nếm thử những món ăn đã qua thử độc khác.
Món thịt chiên giòn sốt chua ngọt này, thật đúng như cái tên của nó, bên ngoài thì giòn, bên trong lại mềm, nước sốt chua ngọt vừa miệng. Tông Khánh Đế bị những món ăn trân quý kia làm cho mất khẩu vị, lúc này lại bị vị chua này kích thích, vị giác hoàn toàn bùng nổ.
Món gà xé cay thơm mùi tiêu nồng tươi mới. Bởi vì Phúc Bảo đã dặn dò trước, nên đầu bếp đã không ướp món này quá cay. Cũng nhờ không cay, nên vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của lão nhân. Gà trong món này là gà nhà nuôi dưỡng dưới chân núi, thịt mềm mịn, thịt gà thấm đẫm hương vị, khiến người khác ăn đến độ không thể ngừng.
Ngoài ra, món canh vịt cũng ngọt thanh, bổ dưỡng. Măng được đào lúc sáng sớm, thơm mát, giòn giòn. Nước canh trong vắt, có thể thấy rõ thành phần nguyên liệu bên trong. Sắc hương vị đều đầy đủ.
Còn món măng tây trộn kia, quả thật không phụ sự khen ngợi của thực khách, cực kỳ ngon miệng.
Dưới sự khắc chế ý chí mạnh mẽ, Tông Khánh Đế chỉ uống một chén canh vịt, ăn hơn nửa chén cơm, mỗi món ăn chỉ gắp năm, ba miếng, sau khi bụng no tám phần, liền dừng động tác.
Nhìn trước mặt còn có mấy món ăn ngon khác chưa kịp động đến, Tông Khánh Đế cư nhiên lại cảm thấy đáng tiếc, thiếu chút nữa kiềm lòng không đậu mà ăn thêm mấy miếng.
Nghĩ tới những lời nói của vị thực khách lúc nãy, Tông Khánh Đế nhịn không được mà lắc đầu cười khổ. Trong tích tắc, hắn cư nhiên lại có một ý niệm, đó chính là ở lại tiệm ăn này, nếm hết tất cả những món ăn trong tiệm của họ.
Thế nhưng, hắn chính là một hoàng đế, sau lưng hắn là muôn vàn con dân, một chuyến này là lén trốn ra khỏi hoàng cung, cải trang vi hành, đã là hành vi tùy hứng mà hắn không nên có. Bây giờ, nếu hắn lại ở lại tiệm ăn nhỏ này, thì không chỉ hắn gặp nguy hiểm, mà toàn bộ Thiện gia cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Từ sau khi lớn tuổi, Tông Khánh Đế đã không thể nào ăn ngon miệng như trước nữa, nhiều lúc chỉ là miễn cưỡng ăn cho xong bữa cơm, hiếm khi gặp được những món ăn khiến ông cảm thấy lạ lẫm như vậy. Đáng tiếc!
“Tiểu cô nương, ngươi có muốn đến kinh thành một chuyến không?”
Giống như mấy ông lão quái dị, Tông Khánh Đế buông lời dụ dỗ Phúc Bảo.
“Kinh thành?” Phúc Bảo ngẩn người.
Kiếp trước, nguyện vọng của nàng chính là có thể du lịch vòng quanh thế giới, nếm hết các món ngon trên thế giới. Nhưng ở kiếp trước, để thực hiện được cái nguyện vọng đó, đối với nàng mà nói, là vô cùng khó khăn. Rồi sau đó, lão thần tiên đưa nàng đến thế giới này, nàng cũng đã đem tưởng niệm này ném ra sau đầu.
Đối với nàng, điều quan trọng nhất hiện tại, chính là ở bên cạnh người nhà, làm bạn với động vật nhỏ trên núi, những nguyện vọng trước đây tựa hồ không còn quan trọng nữa.
Phúc Bảo lắc đầu: “Cha mẹ con vẫn ở đây, không thể đi xa.”
“Nếu lão gia chẳng qua chỉ là thích những món ăn trong tiệm, con có thể sao chép công thức, để lão gia mang về, mời đầu bếp trong nhà nấu nướng là được. Chỉ là, nếu không dùng nguyên liệu của Thiện gia để nấu, e rằng hương vị của món ăn sẽ bị giảm đi vài phần.”
Lúc này, Phúc Bảo đã có thể xác định được thân phận của lão nhân này, bởi vì nàng cuối cùng cũng nhận ra, vì sao nàng lại cảm thấy người trung niên dáng người mảnh khảnh, đứng phía sau thử độc cho ông lại quen mắt đến vậy.
Thái giám đến nhà truyền chỉ mấy tháng trước, cùng với người này, có mấy phần tương đồng. Chỉ là, khi đó ông ta mặc cẩm y ngọc bào, trên mặt còn thoa một lớp son phấn rất dày, còn lúc này, ông ta lại ngụy trang, trên cằm gắn thêm râu ria lởm chởm, do đó, Phúc Bảo mới không thể nhận ra từ sớm.
Thân phận của đối phương đã xác định được, thì lão nhân trước mặt này là ai, đã rõ như ban ngày.
Đổi lại là người khác, Phúc Bảo sẽ không dễ dàng đưa ra công thức như thế, nhưng, hoàng đế lão gia thì khác, khắp nơi đều là của cải của hoàng đế, cho dù ông ấy có được công thức của nàng, thì cùng lắm chỉ là để cho ngự trù trong cung nghiên cứu làm món ăn cho ông và phi tần, không có khả năng dùng công thức này để mở tiệm ăn, cạnh tranh buôn bán với Thiện gia bọn họ.
Nếu là như vậy, Phúc Bảo đâu có gì phải luyến tiếc.
“Nha đầu ngươi thật là hào phóng!”
Khuôn mặt Tông Khánh Đế lộ vẻ thích thú, đang muốn dạy dỗ cô nương này đừng dại dột, hồ đồ như thế, không nên tùy tiện đem công thức kiếm tiền của nhà mình đưa cho người ngoài, nhưng khi định lên tiếng, tiếng cười Tông Khánh Đế lại ngưng lại, sắc mặt ông dần dần nghiêm túc. Lần đầu tiên kể từ lúc vào cửa đến giờ, ông nghiêm túc đánh giá tiểu cô nương ngây thơ, trong sáng trước mặt này.
“Đoán được từ lúc nào?”
Tông Khánh Đế nghĩ, trong một cái thôn trang nhỏ như vậy, gia đình này có thể kinh doanh một tiệm ăn ‘khách đông như mây’, hẳn là có chút thủ đoạn. Công thức nấu ăn coi như là gốc rễ của cửa tiệm, lại càng phải giữ gìn cẩn thận.
Nếu Phúc Bảo đối với ai cũng dễ dàng nói chuyện như vậy, dễ dàng mang công thức bí truyền đưa ra ngoài, thì chuyện làm ăn của cửa tiệm hẳn phải suy giảm mới đúng.
Cho nên, khả năng lớn nhất chính là, nàng đã đoán ra được thân phận của hắn.
Nhưng một thôn nữ nơi dân dã, sao ánh mắt có thể nhạy bén đến thế?
“Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Phúc Bảo vừa thấy lão nhân thừa nhận thân phận của mình, lập tức quỳ xuống, dập đầu hành lễ.
Nàng cũng không hề hay biết, lễ tiết của mình lúc này có đúng hay không, dù sao cũng chính là bắt chước trên phim truyền hình mà làm.
“Vạn tuế, ha ha ha, hay cho một từ vạn tuế.”
Nàng không biết rằng, ở Đại Tấn triều hay những triều đại trước đó, đối với bậc quân vương, không hề có cách xưng hô như vậy. Thậm chí, ở một số khu vực, vạn tuế chỉ là một từ cảm thán, tỏ vẻ hoan hô, cũng không phải từ chuyên dụng để xưng hô đối với đế vương.
Tông Khánh Đế nghe thấy lời của nàng, cảm thấy cực kì mới lạ. Dù là một người có dã tâm, nhưng hoàng đế rồi cũng sẽ già đi, cho dù tâm thái ông vô cùng bình thản, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy buồn khi mình đã già, mà hoài niệm thời trai trẻ. Cái gọi là vạn tuế, cái gọi là trường sinh, đều là những thứ tốt đẹp mà rất nhiều hoàng đế mong muốn, nhưng Tông Khánh Đế hiểu rõ, thế gian này vốn không có cái gì gọi là trường sinh.
Giờ phút này, nghe xong câu nói của Phúc Bảo, tuy rằng Tông Khánh Đế cảm thấy không có khả năng, nhưng không thể phủ nhận rằng, tâm tình ông rất tốt.
Đại thái giám bên cạnh nhìn Phúc Bảo dập đầu, trong lòng không khỏi sinh ra cảnh giác. Cái tiểu cô nương này, bản lĩnh đoán ý bệ hạ còn cao hơn hắn nhiều, bệ hạ hôm nay cực kì vui vẻ, chỉ mới hơn nửa ngày mà số lần cười còn nhiều hơn trong nửa tháng.
May mắn thay, tiểu cô nương này không muốn đi theo bệ hạ trở về kinh thành, nếu không, vị trí người tâm phúc và giỏi đoán ý bệ hạ nhất kia, chẳng phải là hắn phải chắp tay nhường lại sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận