Nông Gia Lạc
Chương 53: Hạ Sốt
Bất chợt, Thiện Phúc Bảo cảm thấy những gì mình làm lúc này đều không cần thiết, tương lai còn chưa tới, hiện tại nàng có những người thân như vậy đã là may mắn lắm rồi, đều nàng nên làm lúc này chính là quý trọng những thứ mình đang có.
Có lẽ vì đã nghĩ thông suốt, những khúc mắc cũng được tháo gỡ, trong thoáng chốc, nàng liền có ý thức, dần dần tỉnh táo.
“Xoảng !”
“Muội muội!”
Thau đồng trong tay Tô Tương rơi trên mặt đất, Thiện Phúc Đức nhanh chóng trèo lên giường, hai mẹ con nhìn con gái, muội muội mở to mắt, lập tức vứt được tảng đá đang đè nặng trong lòng.
“Muội muội.”
Thiện Phúc Đức nhìn muội muội đang mở hé mắt, nhìn sao cũng không thấy đã, cầm lấy tay nhỏ nhắn, ấm ấm của nàng, có rất nhiều lời muốn nói với nàng.
“Kưa kưa”.
Phúc Bảo nhỏ tiếng, Thiện Phúc Đức ghé sát mặt mình vào bên mặt muội muội, cọ nhẹ vào gương mặt như trứng mỏng của nàng.
Bồ Tát thất là tốt, đã đáp ứng yêu cầu của hắn, sau này tuy không thể ăn thịt với bánh, nhưng chỉ cần muội muội sống tốt, hắn cảm thấy rất đáng giá.
Nghe muội muội ngọt ngào gọi mình là ca ca, Thiện Phúc Đức cảm thấy thật hạnh phúc.
“Cuối cùng cũng hạ sốt rồi, may mà Bồ Tát phù hộ.”
Tưởng bà tử sờ thấy cháu gái không còn nóng nữa, niệm A Di Đà Phật liên tục.
Những người khác trong Thiện gia cũng vô cùng vui mừng, cùng xin thề sau này sẽ càng chú ý chăm sóc mấy đứa nhỏ trong nhà, không để chuyện như hôm nay tái diễn lần nữa.
Nhất là Tô Tương với Thiện Tuấn Hải, vì bản thân là cha mẹ của đứa nhỏ, nên bọn họ chắc chắn phải lo lắng hơn so với những người khác, và vì là người lớn, nên so với Thiện Phúc Đức, bọn họ càng hiểu rõ nỗi đau của sinh ly tử biệt.
Lo lắng như vậy một lần là được rồi, nếu mà lại diễn ra thêm lần nữa, e là bọn họ không thể chịu nổi.
Bởi vì đứa nhỏ chưa thể uống thuốc được, nên đại phu đặc biệt kê thuốc để nấu cho Tô Tương uống, sau đó thông qua sữa mẹ mà phát huy tác dụng lên đứa nhỏ.
Vừa mới hạ sốt nên Thiện Phúc Bảo chẳng có khẩu vị gì, cũng không có ý định kháng cự, trái lại, còn bắt mình bú từng ngụm sữa chứa thuốc, tranh thủ thời gian mau hết bệnh.
Trải qua ngày hôm nay, nàng hiểu rõ, người nhà ở thế giới này thật sự thương yêu nàng, nàng sẽ hoàn toàn dung nhập vào thân phận mới này, sẽ không để người thân lại lo lắng vì mình nữa.
“Có thể bú sữa là tốt rồi, Phúc Bảo chúng ta đại nạn không chết thì tương lai ắt có phúc, ta thấy, phúc khí của con bé vẫn còn đợi nó phía sau nha.”
Tưởng bà tử yên tâm trút gánh nặng, ở lại cùng con trai với con dâu chăm sóc cháu gái, tới mức, vì cháu gái bệnh nặng mà quên luôn những việc cần phải xử lý trước khi về nhà.
Bây giờ đã là giờ Hợi, bình thường thì giờ này người trong nhà đã sớm say giấc.
Tưởng bà tử vốn định ở lại phòng con trai để trông nom cháu gái, dù sao cái việc sốt cao này có thể sẽ lại tái phát lúc nửa đêm. Nhưng do ban ngày phải đi qua đi lại giữa thôn với huyện thành, xử lí chuyện của con trai trưởng với tình nhân bên ngoài, tuổi cao như Tưởng bà tử làm sao còn tinh thần để trông nom, liền bị con cái khuyên về phòng.
Lữ Tú Cúc cũng giúp đỡ tới tận lúc này, nghe được cháu gái tam phòng đã hạ sốt, nàng mới thả lỏng, ngáp dài đi về phòng.
“Ngươi… Mụ đàn bà độc ác này…”
Thiện Tuấn Sơn bị bỏ đói cả ngày, hữu khí vô lực chỉ vào nương tử đang bước vào chuẩn bị nghỉ ngơi, mất nửa ngày mới nói được câu hoàn chỉnh.
Hắn bị thương nặng, bây giờ chỉ cần một cử động nhẹ cũng đủ khiến cả người đau thấu tim gan, thêm nữa, từ đêm qua tới giờ hắn vẫn chưa được uống một ngụm nước nào, cổ họng đã sớm khô rát. Vừa đau, vừa khát, vừa mệt, lại còn bị bỏ đói, hắn có thể trụ được tới lúc này cũng là nhờ trước đây cơ thể được bồi dưỡng đầy đủ.
Trong tửu lâu, nhiều khách mặc dù đã gọi thịt cá, nhưng lại không đụng đến, mà hắn là chưởng quầy, nên đương nhiên sẽ là người được hưởng thụ phần ngon nhất, nhờ vậy mà qua mấy năm, thân thể hắn đã trở nên đầy đặn, nét mặt cũng hồng hào hẳn ra.
Lữ Tú Cúc không quan tâm đến gã nam nhân ở bên ngoài bị nữ nhân xoay như chong chóng này, cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc đồ lót, lên giường đi ngủ.
“Ngươi !”
Thiện Tuấn Sơn trừng mắt, nữ nhân này thế mà lại không thèm nhìn hắn? Bình thường, không phải chỉ cần hắn muốn thì nàng đều cho, yêu hắn đến chết đi sống lại à? Lúc trước, vì hắn nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, nàng nhất thời không khống chế được cảm xúc mà đánh hắn, hắn còn chưa nói, dù sao hắn cũng đại nhân đại lượng nên mới không thèm so đo với nàng. Thế mà giờ nàng lại dám nhăn mặt với hắn, còn dám nhắm mắt bịt tai, coi hắn là không khí?
Không hiểu vì sao, nhìn nương tử nằm bên cạnh im lặng không lên tiếng, Thiện Tuấn Sơn mơ hồ cảm thấy hoảng sợ không thể khống chế.
“Ta đói bụng.”
Thiện Tuấn Sơn biết, tuy Lữ Tú Cúc có nhiều tật xấu, nhưng nàng vẫn là nữ nhân tuân thủ tốt nguyên tắc phu quân là trời. Trước khi nổi điên vì chuyện hắn nuôi tình nhân bên ngoài, nàng luôn làm rất tốt những gì hắn phân phó.
Hắn nghĩ, chẳng qua nương tử mình chỉ là nóng giận nhất thời, chờ qua một thời gian, thái độ của nàng sẽ mềm mỏng lại.
Dù sao từ đầu tới cuối, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ rước An Nương về nhà, con trai hắn còn phải thi cử để đạt công danh, nếu người làm cha như hắn dám nạp thiếp, thì người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là con trai hắn.
Cho nên, dù Lư An Nương mang thai, hắn cũng chỉ định mang đứa con về nhà cho Lữ Tú Cúc nuôi dưỡng, còn Lư An Nương cứ ở bên ngoài là được rồi.
Nhưng, nhìn biểu hiện hiện giờ của Lữ Tú Cúc, hắn biết, không phải hắn muốn là có thể dỗ dành được, còn thái độ của con trai nữa, cũng khiến hắn lo lắng.
Sáng nay, hắn nghe thấy tiếng cha mẹ ra ngoài, trong nhà chỉ còn mấy đứa nhỏ với cái người đang bị thương nặng là hắn, bán thân bất toại nằm trên giường.
Tới lúc ăn cơm trưa, cha mẹ vẫn chưa về, khi đó hắn liền đoán ra, cha mẹ ra ngoài tám chín phần là lên huyện thành, tìm An Nương đã bị hắn giấu đi. Cơm trưa mà hắn với mấy đứa nhỏ ăn chắc là được chuẩn bị sẵn trước khi đi.
Hắn không lo cha mẹ tìm được người, huyện thành lớn như vậy, hắn đã chuyển chỗ cho An Nương, nếu tam đệ dắt cha mẹ tới chỗ mà lúc trước bọn hắn gặp mặt, thì cũng chỉ tốn công vô ích.
Cho nên tâm trạng Thiện Tuấn Sơn rất ổn định. Một ngày trôi qua, thứ làm cho hắn khó chịu chính là lúc hắn nằm trên giường, đáng lẽ ra con trai hắn phải ở bên giường tận tâm hiếu thảo với hắn, thế mà ngay cả cơm trưa cũng không thèm bưng đến cho hắn, khiến hắn phải đói bụng nguyên ngày.
Chờ tới lúc cơm chiều, không biết ở bên ngoài bận rộn việc gì, hắn khô miệng muốn chết, đói muốn chết, cố gắng rống vài tiếng, nhưng bên ngoài vẫn không chút động tĩnh.
Cứ cho là cha mẹ không biết hắn chưa ăn cơm trưa đi, thì Phúc Tông có thể không biết sao? Chẳng lẽ nó định để người cha đang sống sờ sờ này đói chết à?
Bị con trai đối xử như vậy, Thiện Tuấn Sơn không nén nổi bi thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận