Nông Gia Lạc

Chương 184: Phỉ Tặc Đến

Ngươi nói xem, triều đình làm sao cứu tế bây giờ?
Bọn chúng chính là nạn dân, ai có thể làm chứng là bọn chúng đã làm gì trên đường chạy nạn chứ? Đợi thiên tai qua đi, tìm một nơi không ai nhận ra, dựa vào số bảo bối cướp được trên đường, mua vài mẫu đất, cưới một hoàng hoa khuê nữ làm vợ, sinh vài đứa con, cả đời không phải là sẽ trôi qua vô cùng hạnh phúc sao?
Dã tâm của những kẻ này càng ngày càng lớn, lương tri đã sớm rớt mất trên con đường đến đây. Bây giờ, bọn chúng không phải là người, mà là quỷ đội lốt người.
“Như người kia nói, thì cái thôn nọ rất giàu có, nhất là Thiện gia. Nghe nói heo, dê, gà, vịt do nhà đó nuôi đều được quý nhân giành mua. Tiệm ăn của nhà hắn mỗi ngày đều thu vào rất nhiều bạc. Nếu chúng ta cướp được cái thôn này, không chỉ có thịt heo, thịt dê đủ ăn, mà còn có vàng bạc, bảo bối trong nhà đó nữa. Làm xong vụ này, nửa đời sau chúng ta có thể ăn uống không cần lo nghĩ.”
Thuận Tam vẽ ra cho huynh đệ một cái bánh nướng lớn, những kẻ đi theo hắn sau khi nghe xong đều nhiệt huyết dâng trào. Một đám ăn mặc áo bông ấm áp, trong tay cầm rìu, liềm và vũ khí đẫm máu, không còn oán giận thôn Bình Liễu quá xa xôi, mạo hiểm gió tuyết, tiến lên phía trước.
“Không hay rồi! Thuận Tam, đám người Thuận Tam đang đi về hướng thôn của ân nhân.”
Đám lưu dân ở miếu hoang đã trải qua rất nhiều chuyện, vì thế cho nên, dù hiện tại cuộc sống đã tạm yên ổn, tâm lý cảnh giác của bọn họ vẫn không giảm. Giống như ở đêm 30 giao thừa này, bọn họ vẫn để hai thanh niên thân thể cường tráng nhất, khỏe mạnh nhất, đi ra ngọn núi nhỏ bên ngoài miếu canh gác. Ở nơi đó, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được động tĩnh từ hai con đường đi vào thôn Bình Liễu.
Giờ phút này, 1 người trong số bọn họ vội vàng chạy tới, đẩy cửa miếu hoang, phá vỡ bầu không khí hài hòa, ấm áp.
Thuận Tam, cái tên này ở trong lòng lưu dân chính là tên của đại ác ma, nhất là những người trong nhà có con nít, giờ phút này đều ôm chặt con cái của mình, hoang mang lo sợ.
“Đương gia, làm sao bây giờ? Nếu đám người Thuận Tam đến đây, những đứa trẻ của chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Đám người kia là một lũ ăn thịt người, ai biết được lúc đói cùng cực, bọn họ sẽ làm ra những chuyện gì.
“Đám người Thuận Tam còn cách nơi này bao xa?” Nam nhân đứng đầu đám lưu dân vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Còn khoảng 1 đến 2 nén nhang nữa.” Người báo tin vẻ mặt khẩn trương nói.
“Ngươi dắt theo nữ nhân, trẻ nhỏ, còn có cha mẹ của chúng ta đến thôn Bình Liễu, cầu xin người trong thôn cho người nhà chúng ta chỗ trú. Những nam nhân còn lại, nếu có khí phách thì cùng ta, đoàn kết lại, ra bên ngoài.”
“Đương gia.”
“Cha!”
Tất cả mọi người đều hiểu suy nghĩ của nam nhân. Giờ phút này, ai còn có thể để ý đến những món ngon thơm phức kia, lập tức, trong miếu hoang vang lên tiếng khóc nháo, tiếng nức nở.
“Ta đi!”
“Ta cũng đi!”
Người cầm đầu vừa nói xong, một đám nam nhân lập tức đứng lên.
Bọn họ nhìn nồi cháo thịt nóng hầm hập và bánh trôi nhân đậu trên mâm, nhìn cha mẹ và con mình, tuy quần áo trên người bị rách nát đầy chỗ vá nhưng cũng đủ che gió lạnh, mỗi người đều mang theo ánh mắt kiên nghị, không chút do dự nói.
Suốt cả chặng đường bôn ba chạy nạn, nam nhân bọn họ còn có thể chịu đựng được, nhưng những người già và trẻ nhỏ thì không thể chịu nổi lăn lộn, phiêu bạc đường xa. Trên cả quãng đường đó, thôn Bình Liễu là nơi duy nhất cho bọn họ cuộc sống giống như ở quê nhà.
Đa phần người trong thôn đều lương thiện, khoan dung, đặc biệt là Thiện gia, người đã cho bọn họ công việc kiếm cơm, khiến bọn họ không biết phải làm thế nào mới có thể báo đáp được ân đức này. Các nam nhân đều nghĩ rằng, nếu vào lúc này, bọn họ né tránh, không quan tâm, thì đến bản thân họ cũng phải tự xem thường chính mình.
Huống chi, trong nhóm bọn họ còn có người già và trẻ nhỏ, cho dù bọn họ muốn tránh thì có thể trốn đi đâu được? Chi bằng giao phó người già và trẻ nhỏ cho những thôn dân lương thiện kia, sau đó liều mạng với đám người Thuận Tam. Hy vọng rằng, khi chứng kiến bọn họ liều mình ngăn chặn đám người tặc tử kia, người trong thôn có thể đối xử tốt với trưởng bối và con cái của bọn họ.
“Các ngươi nhanh chóng đưa cha mẹ và con cái đến ngoài thôn cầu cứu, với lại, báo cho mọi người ở đó chuẩn bị sẵn sàng, nếu chúng ta không thể ngăn cản được đám người kia…”
Nam nhân nghẹn ngào, không phải là hắn không sợ chết, hắn rất sợ, nhưng hắn lại càng lo lắng cho vợ con và ân nhân hơn, cho nên, hắn nhất định phải chắn đến cùng.
“Cho dù không thể ngăn cản, thì ít nhất chúng ta cũng có thể xử lý được một vài tên trong bọn chúng, khiến bọn chúng chôn cùng chúng ta. Đến lúc đó, để thanh niên trai tráng trong thôn mang theo vũ khí mai phục, tranh thủ giết sạch những kẻ tai họa đó.”
Cả đám người vốn hiền lành thật thà, một khi đoàn kết lại chống Thuận Tam, lại toát lên lệ khí. Thời gian cấp bách, hắn không nói gì thêm, đẩy những nữ nhân và hài tử đang kêu khóc ra ngoài thôn. Những nam nhân còn lại thì sẵn sàng vũ khí trong tay, bất kể là gậy gỗ hay thứ gì có thể làm vũ khí, đều được tận dụng, một đám người bọn họ sát vai nhau đi về phía bên kia.
Tiếng chiêng đồng vang lên, phá hỏng không khí náo nhiệt chuẩn bị cho lễ tất niên của người trong thôn. Mọi người trong thôn đều hiểu, một khi tiếng chiêng đồng vang lên đồng nghĩa với việc thôn bị địch tập kích. Giống như những cuộc diễn tập trước đây, tất cả nam nhân từ 16 tuổi trở lên đều cầm theo vũ khí sẵn sàng, còn nữ nhân và trẻ nhỏ thì chạy về phía từ đường chính ở giữa thôn, cũng không ai đoái hoài đến tổ huấn rằng nữ nhân không thể vào từ đường, mọi người đều tập trung ở từ đường, lo lắng bất an, thảo luận xem rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Mà những phụ nhân và trẻ nhỏ trong đám lưu dân cũng được thủ vệ đưa tới đây. Từ lời của các nàng ấy, nữ nhân và trẻ nhỏ trong thôn đã biết, những nam nhân bên ngoài sắp sửa gặp phải một đám cướp cực kì hung tàn.
“Sẽ không sao đâu. Chúng ta đã sớm làm theo lời lão tam, chuẩn bị tất cả thật chu đáo, cho dù bây giờ là Đại La Kim Tiên tới, thì cũng sẽ khiến hắn một đi không trở lại.” Tưởng bà tử nhìn những nữ nhân ở đây chẳng khác gì ‘rắn không đầu’, nhanh chóng đứng ra chủ trì đại cuộc.
“Không sai. Mấy ngày nay chúng ta đã đan rất nhiều lưới, vót rất nhiều chông tre, chuẩn bị rất nhiều bẫy, tất nhiên, có thể tiêu diệt hết đám người xấu xa đó, sau đó sẽ giao cho Huyện lệnh xử lý.”
Cũng không biết là để an ủi người khác hay để tự trấn an bản thân mình, các nữ nhân sôi nổi bàn luận, nhưng điều này vẫn không thể làm giảm sự lo lắng bất an hiện tại.
Phúc Bảo đến thế giới này lâu như thế, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cách cái chết gần đến vậy, cũng là lần đầu tiên tận mắt kiểm chứng, đây là thời cổ đại, chỉ cần một trận bão tuyết cũng đủ mang đến vô số thương vong, diễn ra vô số tội ác nguyên thủy.
- Giải thích, Đại La Kim Tiên còn gọi là Đại Giác Kim Tiên, có địa vị cực cao. Chữ Kim là chỉ Kim Cương bất hoại, phát ra ánh sáng Hoàng Kim, Đại La là tầng trời bao trùm thiên địa, che chở hàng ngàn thế giới. Tu được đến bậc này thì thân thể không thể bị tiêu diệt, lúc trời đất bị hủy diệt, mọi vật đều trở thành hư vô, cho dù là thần thánh cũng bị quấy nhiễu, chỉ riêng kim tiên không những không bị ảnh hưởng mà nhiều kiếp cũng không tổn hại, còn có thể tái tạo trời đất, lập thế giới riêng. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận