Nông Gia Lạc

Chương 61: Sáu Năm

“Mai Nương, ra đồng, gọi cha con về ngay.”
Tưởng bà tử vẫy tay gọi cháu gái lớn. Mai Nương thấy mẹ ruột tiều tụy, đáng thương, đang quỳ trên mặt đất, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không nói nên lời, xoay người chạy đi.
Phúc Tài đứng ở kia thì không nghĩ được nhiều như thế, khó khăn lắm mới nhận ra cái người gầy còm kia là mẫu thân của hắn, sau đó liền vui vẻ chạy tới, kể cho nàng nghe việc mấy ngày chơi với ca ca, tỷ tỷ và muội muội như thế nào, ăn những món ngon gì.
Lan Nương nhìn tỷ tỷ chạy đi, lại nhìn mẫu thân với đệ đệ đang ôm nhau, trong đầu nàng vẫn còn lưu lại những kí ức đáng sợ mà lúc trước mẫu thân đã làm, đứng sau lưng nãi nãi trề môi, vò vạt áo, bối rối, không biết có nên bắt chước đệ đệ, tới cạnh mẫu thân hay không.
Mai Nương đi ra ngoài không lâu thì gặp hai huynh đệ Thiện Tuấn Hà và Thiện Tuấn Hải đang từ ngoài đồng về, thế là cùng nhau quay về.
“Tuấn Hà, Đại Hà.”
Vừa nhìn thấy Thiện Tuấn Hà, ánh mắt Vương Xuân Hoa lập tức sáng lên, ôm con trai chạy vọt đến.
Thiện Tuấn Hà thấy thân hình da bọc xương của nương tử thì giật mình. Hắn muốn đưa nàng về nhà mẹ đẻ để nàng chịu chút khổ cực, nhưng không ngờ, người Vương gia có thể kinh khủng như vậy, chỉ chưa đầy một tháng mà đã hành hạ nàng thành thế này.
Lúc này, chắc hẳn đối phương đã nhận đủ đau khổ, khắc cốt ghi tâm?
Thiện Tuấn Hà cũng không hy vọng nàng có thể suy nghĩ thông suốt, chỉ cần đối phương đừng tự mình làm ra những chuyện ngu xuẩn, đàng hoàng sống qua ngày, đợi đến khi con gái xuất giá, con trai cưới vợ là được rồi.
Hắn cũng hiểu rõ, nhị phòng hắn đang rối tung rối mù, nhà có ba đứa con cả gái lẫn trai như vậy là đủ rồi, cũng nên bỏ qua những chuyện cũ, hai vợ chồng cùng nhau sống thật tốt. Nếu như nàng còn nghĩ ra chuyện bậy bạ gì, đợi hôn sự của con trai và con gái xong xuôi, hắn cũng không cần kiêng kị gì nữa.
Phúc Bảo nhìn nét mặt từng người trong nhà, đại khái cũng đoán được, lần này nhị bá nương trở về, sẽ không đi nữa. Nếu không, từ lúc bắt đầu, nãi nãi đã không bảo đại đường tỷ đi gọi nhị bá về.
Có lẽ cũng sẽ giống như chuyện của đại bá phụ, giơ cao đánh khẽ.
Có điều, lần này nàng sẽ không vướng mắc như lần trước nữa, tự mình lo lắng tới mức sinh bệnh. Đây là hạn chế của thời đại này, nàng không thể thay đổi tư tưởng của tất cả mọi người ở đây được.
Hòa ly hay hưu thê đều không phải việc đơn giản, ảnh hưởng của nó lớn hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.
Nàng nhắm mắt, úp mặt vào ngực mẹ. Cân nhắc xem mình có nên bồi dưỡng một phu quân đáng tin cậy ngay từ khi còn nhỏ không. Nếu không, sau này tới tuổi thành thân, nhắm mắt lấy đại một nam nhân xa lạ, rồi phải chịu đựng đủ loại tính xấu của hắn, cuối cùng, muốn hòa ly cũng không dễ, nàng không tức chết mới là lạ.
Nghĩ tới chuyện phiền lòng sau này, Phúc Bảo không kiềm được thở dài. Quả nhiên, đời người không có chuyện gì là thập toàn thập mỹ.
“Muội muội.”
Chớp mắt đã sáu năm trôi qua. Trong sáu năm này, Thiện gia không có thêm đứa cháu nào nữa, kể cả hai người trẻ nhất là vợ chồng Thiện Tuấn Hải, có lẽ ứng với lời cầu nguyện của Tô Tương, đánh đổi duyên phận có con sau này, để bảo vệ cho con gái nhỏ.
Thiện Phúc Đức đã trưởng thành, trở thành chàng trai 11 tuổi. Nhưng điệu bộ vẫn không khác gì lúc nhỏ, nhìn thấy muội muội là không thể rời mắt. Trên trời, dưới đất cũng chỉ có muội muội là tốt nhất. Lúc muội muội vấp ngã, té trầy miếng da, nàng chưa kịp khóc thì hắn đã đau lòng rồi.
Còn không phải à? Hắn vừa mới từ trường học về, việc đầu tiên chính là tìm muội muội.
“Đại Hoa, ngươi đừng bắt nạt Tiểu Hoàng nữa. Tam Hoàng, ngươi đã ăn nhiều như thế rồi, cũng nên nhường Nhị Hoàng ăn nữa chứ.”
Một tiểu cô nương 6 tuổi, mới chỉ cao tới đùi người lớn, tóc búi tròn hai bên, bên dưới còn thắt thêm một cái đuôi sam nhỏ gọn gàng, mặc bộ đồ màu xanh nhạt, làm tôn lên làn da con nít trắng hơn tuyết.
Nghe tiếng gọi của ca ca, Thiện Phúc Bảo không thèm quan tâm tới đám gà vịt đang giành ăn với nhau nữa, đem thức ăn đổ hết vào trong máng, vui mừng chạy đến ôm ca ca.
Khuôn mặt nàng bụ bẫm, hai mắt to tròn đen láy, trong suốt lanh lợi, mũi cao thẳng, môi anh đào chúm chím, lúc cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền, ngọt ngào say đắm, khiến ai gặp cũng phải mềm lòng.
Diện mạo kiếp này với kiếp trước của Thiện Phúc Bảo khác nhau rõ rệt.
Có thể là do tâm sinh tướng. Kiếp trước, chân mày nàng luôn thể hiện ưu sầu và kiên cường, còn kiếp này, nàng chưa từng trải qua phiền não gì, chưa bao giờ phải buồn phiền, nên khóe miệng lúc nào cũng vểnh lên, gặp ai cũng sẽ tươi cười, khiến người bên cạnh không thể tìm được lý do không thích nàng.
Cũng nhờ đến thế giới này, Thiện Phúc Bảo mới hiểu được vì sao ở hiện đại, có một số bé gái lại có tính tình công chúa kiêu căng, chính là vì được nhiều người cưng chiều, nên khó tránh khỏi việc nhõng nhẽo. Cũng may nàng có ký ức của kiếp trước, nếu không, sớm muộn gì cũng bị chiều hư.
Nhưng không thể phủ nhận, nàng rất thích cái cảm giác bị chiều hư như thế này.
“Trời nắng, đừng cứ đứng trong sân, mồ hôi mồ kê đầy ra kìa. Mau vào đây ăn chè đậu xanh, nãi nãi mới lấy từ giếng lên.”
Thấy nhị tôn tử và tam tôn tử ở trường về nhà, Tưởng bà tử vui mừng, vẫy tay gọi mấy đứa cháu vào nhà ăn chè đậu xanh mát lạnh.
“Nãi nãi.”
Thiện Phúc Đức cùng Thiện Phúc Tài thân thiết gọi một tiếng nãi nãi, mang rương sách của mình về phòng.
Nghe được tiếng bọn họ trở về, mấy người lớn trong nhà cũng từ phòng mình đi ra, chỉ có đại phòng là im ắng, vì cả nhà đại phòng đã chuyển lên huyện thành từ mấy năm trước.
Lúc trước, sau khi Thiện Tuấn Sơn dưỡng bệnh xong, chuyện đầu tiên hắn làm là đi đến chỗ ngày xưa hắn sắp xếp cho Lư An Nương ở, tìm người. Kết quả, không tìm thấy người đâu, chỉ nghe hàng xóm kể lại việc Thiện gia tìm tới cửa.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, người có lòng tốt kể cho Thiện Tuấn Sơn những gì xảy ra ngày đó, chính là bằng hữu của Thiện Tuấn Hải. Việc hắn nói cho Thiện Tuấn Sơn, cũng là do người Thiện gia muốn để Thiện Tuấn Sơn biết rõ.
Hắn biết Lư An Nương giả mang thai lừa hắn, muốn lợi dụng đứa con để quang minh chính đại bước chân vào Thiện gia. Hắn cũng biết, sau khi bị người Thiện gia lột mặt nạ, Lư An Nương liền mang theo số tiền trước đây hắn cho nàng, cùng với số tiền phòng chưa trả chạy trốn. Cũng biết, Lư An Nương chạy trốn qua huyện kế bên, lại được một phú hộ ở đó vừa mắt, trở thành tình nhân nuôi bên ngoài.
Liên tiếp chịu nhiều đả kích như vậy, với Thiện Tuấn Sơn, không thể nói là không lớn. Vết thương trên người chỉ vừa mới khép lại, chưa lành hoàn toàn, bởi vì buồn rầu mà sinh bệnh, đêm đó liền sốt cao.
Cuối cùng vẫn là Lữ Tú Cúc, nương tử được cưới hỏi đàng hoàng, ở bên cạnh chăm sóc hắn. Đến khi khỏi bệnh, Thiện Tuấn Sơn liền trở nên trầm mặc, không đả động gì tới việc tìm Lư An Nương nữa. Sau khi giúp đỡ cha mẹ mua được nhà ở huyện thành, thì thành thật cùng Lữ Tú Cúc sống cuộc sống gia đình yên ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận