Nông Gia Lạc

Chương 194: Cảnh Giác

“Đợi xử lý công vụ xong, ta sẽ tới đón Phúc Bảo muội muội đến phủ châu làm khách.”
Vinh Ưng lên ngựa, đội ngũ lúc rời đi nhiều hơn lúc đến rất nhiều, hơn 10 xe lương thực, cộng thêm đám người Thuận Tam bị kéo theo sau xe, trùng trùng điệp điệp. Cũng may, những người hắn mang theo đều là những tinh binh trên tay mang theo vũ khí, nếu không, lúc này mà mang theo lương thực thì chẳng khác nào viết cho thiên hạ thấy mấy chữ ‘ta là con dê béo bở, mau tới cướp ta đi’.
Phúc Bảo vẫy tay chào Vinh Ưng, vừa ngoan ngoãn, vừa lanh lợi.
Nàng không biết chuyện Vinh Ưng coi nàng như thỏ tuyết, đối với nàng mà nói, Vinh Ưng xuất thân tốt như vậy, lớn lên lại xinh đẹp, khó tránh khỏi tính tình có chút cao ngạo, nhưng cũng không khiến người khác khó tiếp cận. Nhưng nếu nàng biết suy nghĩ trong lòng đối phương, có lẽ sẽ trực tiếp nhảy dựng lên, hung hăng đá vào chân của hắn, cho hắn biết, con thỏ nóng nảy này muốn cắn người.
Trong đầu Thiện Tuấn Hải luôn đề phòng với các sinh vật giống đực xung quanh con gái mình, nghe Vinh Ưng mở miệng mời con gái bảo bối của hắn đến phủ châu làm khách, lập tức nghi ngờ Vinh Ưng có ý đồ hiểm ác.
Với hắn mà nói, so với Nghiêm Sơn Sinh, Vinh Ưng càng không thể xứng đôi với con gái của hắn. Tuy trong lòng Thiện Tuấn Hải, có gái của hắn là đệ nhất thiên hạ, nhưng hắn cũng rất rõ ràng rằng, xét cho cùng, Thiện gia cũng chỉ là một gia đình có chút tiền bạc, ở chốn nông thôn này, gia đình hắn là gia đình cực kỳ giàu có, nhưng nếu so với ở kinh thành, thì họ chẳng là gì cả.
Đối với thế gia đứng đầu như Hầu phủ, cho dù Vinh Ưng chỉ là con thứ do vợ lẽ sinh ra, dù không được yêu thương, thì cũng tôn quý hơn bọn hắn rất nhiều.
Gả cho người như vậy, cả đời đều phải cam chịu. Đó là còn chưa nói tới chuyện phụ thân của Vinh Tín là đại quan nhị phẩm, Vinh Tín lại có tiền đồ rộng mở, là con trai duy nhất do vợ cả của Vinh Tín sinh ra, tuyệt đối không có khả năng Vinh Ưng sẽ cưới con gái của hắn, mà hoàng hoa khuê nữ thì không thể làm thiếp, nếu Vinh Ưng coi trọng Phúc Bảo, con gái bảo bối của hắn cũng chỉ có thể là một thông phòng mà thôi.
Cho dù, Vinh Tín thích đứa con gái này của hắn, ra sức dẹp bỏ dị nghị, cho phép con trai độc nhất của mình cưới Phúc Bảo làm vợ, thì ở hậu trạch, Phúc Bảo vẫn sẽ gặp phải sự bất mãn của mẹ chồng, của thái bà bà và của thái thái bà bà. Cuộc sống như vậy, bề ngoài thì có vẻ rạng rỡ, nhưng bên trong không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nhưng chỉ cần tưởng tượng thấy con gái bị người khác hành hạ, Thiện Tuấn Hải không nhịn được chua xót, đau lòng.
Hắn không muốn lợi dụng con gái để có vinh hoa phú quý, cũng tuyệt đối không để con gái kết hôn hay là có quan hệ gì với Vinh Ưng. Cho nên, hai đứa nhỏ này, tuyệt đối không thể được.
Lúc này, Thiện Tuấn Hải nhìn về phía Vinh Ưng, ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác. Hắn đã nghĩ kĩ rồi, trước khi chuyện hôn nhân của con gái được quyết định, hắn tuyệt đối không để con gái rời khỏi thôn, đến cái phủ châu gì đó. Cho dù chính miệng Vinh Tín mời, cũng tuyệt đối không được.
Chuyện qua lại của hai đứa nhỏ này, tốt nhất là cắt đứt ngay từ lúc còn chưa xảy ra chuyện gì.
Sau khi tiễn người đi, người Thiện gia ở bên ngoài chịu lạnh cuối cùng cũng có thể vào nhà. Thiện Tuấn Hải nhìn Nghiêm Sơn Sinh đang đi cạnh con trai, không biết vì cớ gì, sau khi Vinh Ưng xuất hiện, hắn lại cảm thấy tên tiểu tử thúi lòng lang dạ thú, luôn hăm he ý đồ với con gái của hắn này, cũng đẹp trai, thông minh, sáng sủa, là một đứa trẻ tốt.
“Lúc trước, xe ngựa mà Vinh gia công tử mang đi chứa bao nhiêu lương thực chứ? Thiện gia này không nghĩ tới chuyện dùng lương thực để cứu giúp thân thích, ngược lại, lại còn đưa đến chỗ quan lớn để tạo dựng quan hệ, thật là không có chút nhân tình nào.”
Nhìn thấy tuyết đã ngưng, đợi băng tuyết hoàn tan tan ra, những thôn dân lúc trước còn đoàn kết vượt qua thiên tai, lúc này lại bắt đầu có suy nghĩ riêng của mình.
Bọn họ không có nhiều lương thực như Thiện gia, lúc trước, những thân thích sắp chết đói tới cửa cầu xin, họ cũng chỉ dám cho một ít. Ai cũng không biết thì ra Thiện gia còn cất giữ nhiều lương thực như vậy, nếu Thiện gia thực sự có lòng tốt, lúc ấy hoàn toàn có thể mang lương thực ra đóng góp, ít nhất cũng có thể giúp cho thân thích của họ được ăn no.
“Được rồi, cho dù là nhiều lương thực thì cũng là của nhà người ta, chẳng lẽ con gái nhà ngươi gả được vào chỗ tốt, thì ta có thể bắt buộc ngươi nhường con rể của ngươi cho con gái ta à.”
Cũng may, những người đỏ mắt ganh tị đó cũng chỉ là số ít, hơn nữa, đa số mọi người cũng chỉ là nói ra cho bõ tức thôi, chứ thật sự bảo họ chạy tới trước mặt người Thiện gia để nói, da mặt của bọn họ cũng chưa dày đến thế.
Chuyện Thiện gia quyên tặng hơn một ngàn cân lương thực đã tạo nên một trận sóng nhỏ ở trong thôn. Đa số người trong thôn vẫn là tốt bụng, bọn họ cũng biết, nếu lúc trước không phải Thiện gia nhắc nhở họ dự trữ lương thực, thì có lẽ bọn họ cũng sẽ giống những người ở các thôn lân cận, đã sớm bán hết lương thực trong nhà ra bên ngoài lúc giá lương thực tăng cao, tuyệt đối sẽ không thể trải qua những ngày lành như hiện tại.
Thiện gia quyên góp lương thực, bọn họ cùng lắm tiếc giùm Thiện gia số lương thực đó, cảm thấy Thiện gia phải chịu lỗ một số lớn, chứ không nghĩ tới chuyện gì khác.
Mà tuyết đọng cũng bắt đầu tan dần, lương thực cứu tế của triều đình cũng tới nơi, mọi người lại sôi nổi bàn tán, không chỉ là chuyện Thiện gia quyên góp lương thực nữa.
Bỗng đến một hôm, một đạo thánh chỉ phá vỡ sự yên tĩnh của cái thôn trang nhỏ này.
Hôm đó, người Thiện gia còn ở trong phòng ăn cơm, Nghiêm gia và hai phòng khác của Thiện gia cũng chưa dọn về nhà của từng người, cả gia đình ngồi đầy cả hai bàn, vô cùng náo nhiệt. Vốn dĩ chỉ có âm thanh nói chuyện với nhau, nhưng không ngờ, vừa mới ăn cơm không bao lâu, liền nghe được từng đợt âm thanh khua chiêng gõ trống, hình như là đang đi về phía nhà bọn họ.
Vốn dĩ, Tưởng bà tử muốn ra ngoài xem náo nhiệt, bà bưng bát cơm ra ngoài sân, nhìn xung quanh, thấy một đám ăn mặc như quan lại, dẫn đầu là một nam nhân da trắng, không có râu, trong tay cung kính nâng một ống cuốn màu vàng sáng, còn người đi theo sau, chính là Vinh Tín.
Cái màu vàng sáng kia trước giờ luôn là màu sắc bị cấm, trừ Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái tử, ai dùng đều bị coi là mưu phản. Như vậy, cái cuốn ống màu vàng kia, dù Tưởng bà tử chỉ từng xem qua hí kịch cũng có thể đoán được, không thể nghi ngờ, đó chính là thánh chỉ.
Nam nhân không có râu kia có lẽ là công công, như vậy cũng có thể giải thích được nguyên nhân vì sao vị quan lớn nhất Thanh Châu như Vinh Tín lại đi theo phía sau lưng hắn cách một bước.
Bởi vì đối phương cầm thánh chỉ, cũng có nghĩa là thiên tử giá lâm.
“Ta, ai da a.”
Tưởng bà tử mềm nhũn hai chân, trực tiếp quỳ trên mặt đất. Bát cơm trong tay rớt ra, lăn trên mặt đất, đồ ăn bên trong rơi vãi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận