Nông Gia Lạc

Chương 126: Tượng Đất

Thiện Tuấn Hải thiếu chút nữa thì chửi thề. Hắn thế mà lại bị một thằng nhóc 11 tuổi uy hiếp? Nhìn tên quỷ nhỏ còn chưa kịp mọc râu trước mặt, Thiện Tuấn Hải suy nghĩ, chẳng lẽ mình thể hiện rõ ràng quá, khiến đối phương nhận ra mình đang kiêng kị hắn à?
Hắn đâu có biết, Nghiêm Sơn Sinh nói vậy chỉ đơn thuần là vì cảm thấy hắn sẽ trộm cái tượng đất này giấu đi, để lén chơi 1 mình.
Thiện Tuấn Hải nghiến răng, nghiến lợi. Hắn hoàn toàn không biết mình trong lòng Nghiêm Sơn Sinh lại là hình tượng như thế, cầm lấy cái tượng đất, sau đó nhìn vẻ mặt vui vẻ của Nghiêm Sơn Sinh, có chút uất nghẹn rời đi.
“Lấy cho ta 5 cái tượng đất này.”
Rời khỏi Nghiêm gia, Thiện Tuấn Hải càng nghĩ càng cảm thấy không thỏa đáng. Hắn không thể để tên tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh này trở thành người duy nhất trong lòng của con gái được. Bởi vậy, Thiện Tuấn Hải không chút suy nghĩ, cầm tiền trong tay, chuyện đầu tiên làm chính là đi tới sạp bán tượng đất, mua một lúc 5 bức tượng đất. Nhìn một đống tượng con nít bằng đất, hắn không tin con gái của hắn còn có thể thích bức tượng của Nghiêm Sơn Sinh đưa cho.
Trong lòng người cha ngốc nghếch, người khác phái mà con gái thích nhất chỉ có thể có duy nhất một người, đó chính là hắn.
Sau khi mua 5 cái tượng đất, Thiện Tuấn Hải vẫn chưa dừng lại, đến tiệm trang sức mua hai cây trâm mạ vàng, lại mua thêm một ít trang sức nhỏ, sau đó lại đến mấy tiệm vải, mua cho cả nhà vài xấp để may trang phục mới. Trừ những thứ đó ra, Thiện lão nhân thích nhất là thuốc lá, nữ quyến trong nhà thì thích son phấn, tất cả mọi thứ hắn đều không có quên.
Đến cuối cùng, còn dư lại gần 5 lượng bạc, Thiện Tuấn Hải rốt cuộc cũng nghĩ tới đứa con trai đang cực khổ học tập ở trường trên trấn trên.
“Phúc Tài?”
Thiện Tuấn Hải cầm 5 lượng bạc đi mua một ít điểm tâm cho con trai, còn mua thêm con gà quay mà hắn thích ăn nhất, dự định để cho hắn với cháu trai Phúc Tài chia nhau ra ăn. Số tiền còn dư lại, hắn dự định sẽ cất riêng để dành cho con trai, phòng hờ khi có chuyện gì xảy ra.
Nói thế nào đi nữa, nhà bọn họ cũng coi như đã phát tài một chút, không thể để con trai cứ giữ nguyên thói quen sinh hoạt như cũ.
Thiện Tuấn Hải tự nhận mình là một người cha vô cùng công bằng, đã để dành cho con gái 9 phần, thì hắn cũng nguyện ý để cho con trai 1 phần.
Lúc hắn vừa tay xách nách mang bao lớn, bao nhỏ đến trường học tìm con trai, thì thấy một thiếu niên đang đứng bên ngoài, dán tai vào tường của trường học. Nếu như hắn không nhìn lầm, thì đó chính là cháu trai của hắn, Thiện Phúc Tài.
“Tam, tam thúc!”
Thiện Tuấn Tài dường như không ngờ được Thiện Tuấn Hải sẽ xuất hiện, sắc mặt lập tức đỏ kè, quay đầu muốn bỏ chạy.
“Phúc Tài! Thiện Phúc Tài! Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Thiện Tuấn Hải cảm thấy không đúng, bây giờ đang là giờ học, vì sao hắn lại đứng một mình ở bên ngoài? Hơn nữa, nhìn bộ dạng, chắc chắn là bị lão sư trong trường phạt, hắn đã đến thì phải biết rõ chuyện này là như thế nào.
“Phúc Tài, ngươi chạy cái gì mà chạy, chỗ này rộng như vậy, ngươi muốn chạy đi đâu?”
Thiện Phúc Tài chỉ là một đứa nhỏ 8 tuổi, tuy rằng vóc dáng đã lớn, nhưng cũng chỉ mới đứng tới lưng quần của Thiện Tuấn Hải, chân cũng không thể dài như của Thiện Tuấn Hải, chưa kịp chạy xa đã bị Thiện Tuấn Hải bắt được.
“Tam thúc !”
Cổ áo bị túm lại, Thiện Phúc Tài chỉ có thể bảy ra nét mặt đau khổ, ấp úng gọi Thiện Tuấn Hải một tiếng.
“Chuyện vừa rồi là thế nào? Bị sư trưởng của các ngươi phạt à?” Thiện Tuấn Hải nghĩ tới cảnh cháu trai vừa rồi phải đứng ngoài dùng tay nhéo tai mà cảm thấy tội nghiệp. Nhìn giống như mấy đứa nhỏ đi học ở trường trong thôn, bị mấy tú tài trách phạt. Có lẽ trước khi hắn tới, đứa nhỏ này đã làm gì đó sai, nên bị lão sư trong trường phạt.
“Phúc Tài à, cha ngươi kiếm tiền cho ngươi đi học cũng không dễ dàng gì.”
Thiện Tuấn Hải nhìn cháu trai trước mặt, thở dài một hơi, nói.
Trước kia khi còn chưa phân gia, tiền học của Thiện Phúc Tài trích từ quỹ chung ra, nên không có áp lực trực tiếp.
Nhưng hiện tại đã phân gia, nói cách khác, một năm Thiện Phúc Tài tiêu tốn hơn 10 lượng, toàn bộ do một mình nhị phòng chi trả. Bởi vậy, tốn tiền tới mức chóng mặt.
Bây giờ vẫn còn tốt một chút, hơn một nửa rau dưa ngoài đồng ruộng của Thiện Tuấn Hà đều do Thiện Tuấn Hải nhận thầu cho trang trại của mình. Vì vậy ít nhất, sau khi thu hoạch gần hai mươi mẫu đồng ruộng kia, mỗi năm trừ đi thuế má, cũng có thể thu được 5-60 lượng, nhưng chuyện chi tiêu lại không hề đơn giản.
Thiện Tuấn Hà còn có hai con gái chưa kết hôn. Nếu hắn cũng giống như những nhà khác, không cho con gái của hồi môn, thì không nói. Nhưng nếu muốn đặt mua hai phần của hồi môn, lại phải làm tiệc rượu khi con gái xuất giá, số tiền này đương nhiên sẽ không nhỏ.
Thiện Tuấn Hải nhìn bộ dạng của nhị ca nhà mình, cũng không phải là loại người không xem trọng con gái, đến lúc đó, chắc chắn sẽ thêm áp lực tiền bạc. Mai Nương đã sắp đến tuổi gả chồng, tiền hồi môn của nàng cần phải tích góp thật tốt, ngay sau đó cũng nhanh chóng đến lượt Lan Nương.
Bây giờ, nhà mà nhị phòng Thiện gia đang ở là từ 20 lượng do đại phòng đưa, hơn nữa, còn phải chi thêm tiền riêng để xây nhà. Vật liệu gỗ, gạch trong nhà không phải là loại tốt nhất, phòng cũng ít. Sau này Thiện Phúc Tài trưởng thành muốn lấy vợ, nhà nhỏ như vậy chắc chắn là không được. Bởi vậy, trong nhà còn cần phải tích góp thêm một số tiền để xây lại nhà. Hơn nữa, ngày thường còn phải tiêu dùng cho việc qua lại với nhà khác, số tiền này, thật ra cũng không bao nhiêu, nhưng mỗi năm phải chi cho Thiện Phúc Tài đi học, thật sự là vẫn là gánh nặng.
Dưới tình huống như thế, Thiện Phúc Tài không học tập tốt, chính là lãng phí tiền bạc, phụ sự kì vọng của cha mẹ hắn. Thiện Tuấn Hải là trưởng bối, cảm thấy dù sao mình cũng nên giáo huấn hắn một chút.
“Con cũng biết cha con không dễ dàng gì. Nhưng mà tam thúc à, con thực sự học không vô.”
Bị tam thúc giáo huấn một hồi, Thiện Phúc Tài cảm thấy vô cùng ủy khuất. Hắn không phải không muốn học thật tốt, nhưng hắn thật sự không đọc sách được. Mỗi lần nghe sư trưởng dạy học, hắn liền cảm thấy buồn ngủ. Nhìn một đám chữ rồng bay phượng múa, hắn liền cảm thấy đau đầu. Căn bản là học không vô.
Hắn đã nhiều lần muốn nói với cha mẹ chuyện này, đừng bắt hắn phải đi học nữa. mỗi năm phải tốn những 20 lượng bạc, để khoản tiền làm của hồi môn cho tỷ tỷ, xây lại nhà ở không phải tốt hơn sao? Làm như vậy, ít nhất còn thấy được hiệu quả, tỷ tỷ có của hồi môn, ở nhà chồng có thể ngẩng cao đầu mà sống, xây lại nhà cửa, phòng ở, bản thân mình sẽ được sống thoải mái, người khác nhìn vào còn ngưỡng mộ. Nhưng cho hắn đi học, chẳng khác gì ném bạc ra ngoài cửa sổ, chỉ nghe âm thanh, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Nhưng hắn có nói cũng vô dụng. Đại đường ca thi đậu đồng sinh, sắp tới sẽ phải thi tú tài. Nhị đường ca học tập cũng rất tốt, ít nhất là có thể nghe sư trưởng khen thường xuyên. Trong lòng nương của hắn uất nghe một cỗ khí, sợ hắn thua xa hai hai đường ca. Bây giờ nếu hắn nói mình không muốn đi học, chỉ sợ nương của hắn sẽ nhai đi nhai lại, cùng với cái ánh mắt ai oán kia, có thể giết chết hắn cũng không chừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận