Nông Gia Lạc

Chương 125: Quà Tặng

Chỉ trong huyện Bá Giang và mấy huyện thành nhỏ lân cận thôi, mà đã mang đến cho bọn họ nhiều lợi nhuận như vậy nếu mở rộng ra thị trường lớn hơn, còn phải lo tiền bạc không cuồn cuộn mà đến sao?
Đầu óc hưng phấn của Nghiêm Khôn đã tỉnh táo trở lại, bởi vì hắn hiểu rõ, tuy những viễn cảnh tưởng tượng trong tương lai là vô cùng tốt đẹp, nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề cần bọn họ giải quyết.
Thí dụ như, vận chuyển gia súc còn sống, hay là mổ thịt rồi mới vận chuyển? Khi vận chuyển thì làm thế nào để chất lượng thịt vẫn tuyệt hảo? Đây đều là những thứ bắt buộc phải suy nghĩ, chỉ cần một sai lầm nhỏ ở bất cứ công đoạn nào, cũng sẽ khiến bọn họ lỗ to.
“Tạm thời việc chúng ta phải làm trước mắt, là ổn định thị trường ở huyện Bá Giang. Nhưng hiện tại trong tay đang có tiền, chúng ta có thể mua mấy mảnh đất kia trước, sau này cho dù có muốn mở rộng thì cũng sẽ không bị luống cuống tay chân. Hơn nữa, đợi đến khi chúng ta kiếm được thật nhiều tiền, chỉ sợ những người có dụng tâm sẽ không để yên cho hai chúng ta nắm giữ mối làm ăn này.”
Đây đều là kinh nghiệm của Nghiêm Khôn. Lúc trước, nhà hắn mở tiệm thịt heo, cũng đã gặp qua không ít phiền toái, bây giờ mở trang trại chăn nuôi, chỉ sợ những người đó sẽ không ngồi không mà nhìn.
Nghiêm Khôn biết, Thiện gia có phương pháp chăn nuôi gia súc của riêng mình, nhưng những người khác chưa chắc đã biết. Bọn họ chỉ thấy Thiện gia làm ăn phát đạt, tự nhiên cũng sẽ muốn chen một tay vào. Đến lúc đó, mấy mảnh đất ở gần khu đất của Thiện gia sẽ bị người khác mua mất, tình hình như vậy, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của họ, cho dù không ảnh hưởng thì cũng sẽ gây tiếng xấu cho họ.
“Chuyện này ta cũng có nghĩ qua.”
Thiện Tuấn Hải trầm tư nói, “Ta tính đem những cổ phần trên danh nghĩa của ta, nhượng lại một phần cho Vinh Huyện lệnh.”
Thiện gia sở hữu 8 phần 10 số tiền lãi, nếu lấy một phần trong đó nhượng lại, có thể bình an giữ được phần sản nghiệp này, Thiện Tuấn Hải cảm thấy rất đáng giá.
Hiện giờ, mối ràng buộc giữa Thiện gia với Vinh Tín vẫn quá mỏng manh, hoàn toàn không có liên hệ lợi ích. Nhưng nếu Vinh Tín nhận đứng tên phần cổ phần kia thì sẽ khác, sau này chuyện làm ăn của Thiện gia và Vinh Tín sẽ chung một thuyền, cho dù đối phương không quá để ý phần lợi nhuận này, cũng nên vì thể diện của mình mà ngăn cản những kẻ nhòm ngó mối làm ăn này như hổ đói rình mồi.
Hắn đã điều tra qua, Vinh Tín xuất thân từ phủ Quảng Lăng Hầu ở kinh thành. Hiện giờ, trong Quảng Lăng hầu phủ, trừ lão hầu gia và thế tử, còn lại chính là cha hắn, nhị lão gia xuất sắc nhất nhất Quảng Lăng Hầu phủ, tuổi chưa tới 50 đã giữ chức quan nhị phẩm Binh Bộ tả Thị Lang, cũng là người được đồn đại có khả năng cạnh tranh nhất chức Binh Bộ Thượng Thư kế nhiệm.
Có xuất thân như thế, ở Thanh Châu này, có thể bảo hộ an toàn cho họ là chuyện quá dễ dàng đối với Vinh Tín.
Sau này, khi chuyện làm ăn của họ phát triển, cho dù mở rộng khắp Thanh Châu thì bọn họ vẫn có thể dễ dàng cùng vẫy, lăn lộn.
Chủ ý này của Thiện Tuấn Hải đương nhiên cũng nhận được sự đồng tình của Nghiêm Khôn. Hắn cũng không muốn lợi dụng Thiện gia, yêu cầu phải lấy ra một phần từ hai phần cổ phần đứng tên hắn, coi như là tiền trà nước cho Vinh Tín, nhưng lại bị Thiện Tuấn Hải cự tuyệt.
“Số tiền này, cứ tính vào tiền chung đi. Sau này, trừ tiền vốn dùng để mở rộng trang trại, thì cứ sau một tháng lại tổng kết một lần, nếu nhà ai có nhu cầu cấp bách cần phải dùng tiền, cũng có thể lấy ra mà dùng. Nhưng trước khi đụng vào số tiền này, cần phải có sự đồng ý của cả hai bên.”
Nghiêm Khôn thấy Thiện Tuấn Hải muốn phản bác, vội vàng nói: “Ta biết Đại Hải ngươi tin tưởng ta, nhưng không có quy củ sao thành phép tắc? Bây giờ chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhưng ai biết được sau này lại vì chuyện tiền bạc mà lục đục chứ, chi bằng ngay từ đầu định ra quy tắc, ai cũng không thể nói hai lời.”
Nghiêm Khôn biết Thiện Tuấn Hải là người hào phóng, không phải loại người chỉ vì tiền bạc mà tính toán chi li, nhưng đây không phải là số tiền nhỏ, hợp tác làm ăn kị nhất chính là không rõ ràng. Để phòng ngừa sau này có mâu thuẫn, không bằng ngay từ đầu định ra những quy tắc chặt chẽ, ngăn chặn triệt để những chuyện xấu có thể phát sinh.
“Được rồi, cứ theo lời Khôn tử ngươi mà làm.”
Thiện Tuấn Hải thấy Nghiêm Khôn nghiêm túc, liền gật đầu đồng ý.
Cũng vì như thế, họ phải thuê một người làm chưởng quỹ. Dù sao, sau này phải chi tiền công hay chi tiền riêng, lại còn phải chi tiền đóng thuế cho quan phủ, những vấn đề này họ đều không rõ ràng bằng người trong nghề.
Cuối cùng, Thiện Tuấn Hải quyết định ở lại Nghiêm gia, đợi tờ mờ sáng hôm sau, ăn cơm xong, mới trở về Thiện gia.
Trước khi đi, Thiện Tuấn Hải lấy ra 50 lượng bạc, người trong nhà bận rộn một thời gia dài như vậy, hắn cũng muốn mua cho người trong nhà vài thứ tốt, nếu không, số tiền này có kiếm được cũng trở thành vô ích.
“Hải thúc, người đợi một lát.”
Thiện Tuấn Hải đang định ra khỏi cửa, thì bị Nghiêm Sơn Sinh giữ lại.
“Đây là tượng đất nhỏ con mua cho Phúc Bảo muội muội.” Hắn móc trong túi ra một bức tượng người nhỏ, bên trên có những hoa văn màu sắc tinh xảo, nhìn qua, chính là một tiểu cô nương 5 đến 6 tuổi đáng yêu, mặc một chiếc áo hoa, nhìn có vài phần tương tự Phúc Bảo.
“Muội muội có tượng đất rồi. Tượng đất nhỏ đáng yêu này, ngươi giữ lại để chơi đi. Ngươi xem vẻ mặt này thật tốt, bộ dáng lại đáng yêu, khi còn nhỏ Hải thúc cũng có một bức tượng như vậy, còn không nỡ tặng cho người khác kìa.”
Trong lòng Thiện Tuấn Hải bắt đầu nhốn nháo. Ngươi nhìn mà xem, hắn không có nhìn lầm nha, cái con sói con trước mặt này chính là đang nhìn chằm chằm con gái của hắn! Nếu không thì sao có thể vô duyên cô cớ, muốn tặng đồ cho con gái của hắn chứ?
“Đây là đồ chơi dành cho nữ hài mà.” Nghiêm Sơn Sinh trầm ổn lắc đầu, sau đó dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn Thiện Tuấn Hải trước mặt.
Không ngờ lúc Hải thúc còn nhỏ, lại có thể thích tượng đất dành cho bé gái chơi như thế. Xem ra, lần sau khi hắn kiếm được chút tiền công, cũng sẽ mua cho Hải thúc một cái, nếu không hắn lại tranh giành với Phúc Bảo muội muội thì biết làm sao bây giờ.
Nghĩ như vậy, tâm tư Nghiêm Sơn Sinh có chút nặng nề, ghét bỏ mình hiện tại kiếm được quá ít tiền, một chút cũng chẳng đủ dùng.
“Hải thúc, người nói với Phúc Bảo muội muội, lần sau con đến, con sẽ mang cho nàng một ít vải đẹp. Không phải nàng rất thích may quần áo cho mấy đứa nhỏ sao, đến lúc đó nàng có thể may quần áo cho cái tượng đất xinh đẹp này.”
Nghiêm Sơn Sinh có chút hối hận, không nên nhờ Hải thúc mang tượng đất nhỏ về nhà cho Phúc Bảo muội muội. Nhưng mà lời đã nói ra cũng không thể thu hồi lại được. Hắn chỉ có thể ngăn chặn bằng cách úp úp mở mở nhắc nhở Thiện Tuấn Hải, nếu thúc ấy dám ăn trộm tượng đất nhỏ của muội muội, đợi đến lần sau khi hắn với Phúc Bảo gặp nhau, nhất định sẽ vạch trần hành vi tồi tệ của thúc ấy.
Đúng là cái thứ lòng lang dạ sói mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận