Nông Gia Lạc

Chương 92: Thứ Tầm Thường

Phúc Bảo cảm thấy mình thật may mắn, cha nàng vừa thông minh khôn khéo, lại hết mực yêu thương nàng.
“Ta thấy lão tam nói rất đúng. Hắn hay đi lại ở bên ngoài, hiểu biết nhiều hơn chúng ta, cũng càng hiểu hơn những thứ quanh quanh quẩn quẩn này.” Tưởng bà tử cảm thấy ý tưởng của con trai rất hay, ở bên cạnh gật đầu tán thành.
“Nhưng mà những thứ kia không phải quá tầm thường sao?” Thiện lão gia rít hai hơi, dưa chua rau muối đó đều là món ăn chơi của nhà nông, quý nhân sẽ quý hiếm những món như vậy sao?
Củ cải muối chua là bà Tưởng dùng củ cải non, rửa sạch, phơi héo, sau đó xắt sợi, thêm muối, lê xắt sợi, đường cùng với ớt, ngâm thành một loại thức ăn chơi.
Củ cải sau khi muối chua có vị cay nhẹ, chua chua ngọt ngọt ngon miệng, nhất là lúc ăn với cơm. Cho nên, hàng năm vào mùa thu hoạch củ cải, Thiện gia đều ướp một vại lớn, bất kể là ăn cùng cháo hay dùng để xào rau đều vô cùng xuất sắc.
Phúc Bảo thích nhất là lấy củ cải muối để riêng ra, sau đó năn nỉ nãi nãi nhỏ thêm vài giọt dầu vừng của nhà mình vào, có thể nói, hương vị so với những nhãn hiệu nổi danh ở thời hiện đại, còn ngon hơn nhiều.
“Cha, những lời này của người không đúng đâu. Như người nói đó, đây đều là món những hạ nhân như chúng ta ăn, những quý nhân kia, chỉ sợ là đã từng tuổi này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên được ăn ở nhà chúng ta đó. Cái này còn không phải là hiếm lạ sao, tương phản với sơn hào hải vị mà người ta đã quen ăn. Cũng giống như chúng ta, đối với khoai lang, bí đỏ, thì đều là những thứ bình thường, những thứ khác lại trở thành mỹ vị. Vả lại, những thứ kia đều được nương chế biến thành nhiều món để ăn cùng với cơm, quý nhân chưa từng ăn qua, có thích cũng là chuyện bình thường.”
Thiện Tuấn Hải cười giải thích.
“Con thích nhất là thức ăn nãi nãi làm nha, ăn chung với cháo, con có thể ăn được hai bát lớn đó ạ.” Phúc Bảo giơ hai đầu ngón tay, vừa nhìn cha ruột, vừa ngây thơ chân thành nhìn Thiện lão gia xém chút sặc khói.
“Được, vậy cứ làm theo lời con nói đi.”
Thật sự Thiện lão gia không thể hiểu được lời nói của con trai. Làm gì có ai mà không thích ăn thịt cá chứ? Cho dù là quý nhân, thì hẳn cũng phải thích thịt cá, nếu không, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, làm quý nhân thì có lợi gì?
Dù sao ăn thịt vẫn tốt hơn chứ. Đứng trên lập trường khác biệt, tự nhiên sẽ căn cứ trên lập trường của mình, mà đưa ra phán đoán khác biệt.
“Xem ra, việc xây dựng chuồng trại cần phải đẩy nhanh hơn nữa. Heo con ta đã chọn tốt, chỉ cần chuồng trại của chúng ta xây xong, là có thể gọi người đưa tới. Còn gà với vịt giống, thì cứ để gà vịt trong nhà ấp trứng, nếu đến lúc đó mà không đủ, thì đi bắt mấy con non cho thuận tiện.”
Hôm nay, việc Huyện lệnh tới cửa khiến Tưởng bà tử lòng như lửa đốt. Loại làm ăn này, nói thật, rủi ro mọi người đều phải gánh chịu. Ngay cả Tưởng bà tử luôn tự tin như vậy, nghĩ tới chuyện tiền bạc chi ra ào ào mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, trong đầu cũng có chút hốt hoảng.
Nhưng, việc hôm nay xảy ra lại giống như cho bà một viên thuốc an thần. Huyện lệnh là vì yêu thích thịt heo của nhà họ, nên mới tìm đến cửa. Chưa nói tới mấy hương thân phụ lão khác trong huyện thành, đây không phải cái gọi là khách đến như mây, tài nguyên cuồn cuộn à?
“Có điều, việc thuê người làm có chút khó khăn.”
Trang trại chăn nuôi có quy mô lớn như vậy, suy xét kĩ lưỡng cũng phải cần ít nhất 5 đến 6 người hỗ trợ. Dù sao nấu thức ăn cho heo cũng không phải việc làm dễ dàng, lại phải quét tước chuồng trại theo định kì. Nếu chỉ có 2 người Tưởng bà tử với Tô Tương, thì chắc chắn không thể kham nổi, người trong nhà cũng sẽ không nỡ để bọn họ vất vả như vậy.
Trong số này, con gái của trưởng thôn coi như đã được, chuyện này thì người Thiện gia với Vương gia đã ngầm hiểu lẫn nhau. Còn lại nhiều người như vậy, mấy vị tẩu tử nhà mẹ đẻ Tô Tương, nhà mẹ đẻ Tưởng bà tử cũng có vài người, còn có Ngưu gia giao tình rất tốt với Thiện gia, rất nhiều người đến nghe ngóng tình hình, bởi thế, cho dù thuê ai cùng đều khó xử.
Mấy ngày nay, Tưởng bà tử đang rầu vì chuyện này. Tuy trên mặt Tô Tương không biểu hiện gì, nhưng cũng rất muộn phiền, bởi vì bốn vị tẩu tử nhà mẹ đẻ nàng đều bí mật nhờ mẹ nàng tới tìm nàng.
Tổng cộng tới mấy người, nhưng không có khả năng sẽ giao hết cho cả 4 tẩu tử nhà mẹ đẻ nàng. Tô Tương nghĩ, chỉ cần để hai vị trí trống cho người nhà mẹ đẻ thôi, là đã tốt lắm rồi, đây cũng xem như là nể mặt mẹ đẻ nàng là đường muội của mẹ chồng.
Trong 4 vị tẩu tử, đại tẩu thành thật, nhị tẩu khéo léo, tam tẩu ôn hòa nhưng có chút ít tâm tư riêng, tứ tẩu tuy nhiều chuyện nhưng cũng không phải người có ý xấu gì, bốn vị tẩu tử này đều có ưu khuyết điểm riêng Nhưng nếu để Tô Tương chọn, nàng sẽ chọn hai người thân thiết với mình hơn, chính là đại tẩu và tam tẩu. Chọn đại tẩu, bởi vì tính tình của đại tẩu tốt. Chọn tam tẩu, là bởi vì tình cảm của nàng với tam ca là tốt nhất.
Nếu mà mọi việc có thể làm theo ý của mình thì tốt biết mấy, nhưng nếu nàng thật sự làm như vậy, thì cũng chính là đắc tội với nhị tẩu và tứ tẩu. Bây giờ, cha mẹ vẫn còn sống thì không nói, nhưng sau này khi hai người ra đi, không biết sẽ thành cái dạng gì, chỉ biết rằng chắc chắn sẽ không thể nào thân thiết như hiện tại được nữa.
Cho nên, đôi khi Tô Tương lại nghĩ, rốt cuộc là có tiền mới tốt hay không có tiền mới tốt. Lúc trước, mọi người đều ý kiến chuyện nàng gả cho một tên du thủ du thực, nàng chưa bao giờ phải suy nghĩ tới những phiền não này.
“Bốc thăm nha.”
Phúc Bảo đưa tay múp míp của mình ra: “Khi bọn con lên núi tìm không đủ quả dại, thì đều là bốc thăm để chia.”
Bọn trẻ lên núi tìm đồ, thì sẽ không có khả năng tìm đủ để chia đều cho tất cả mọi người, kiểu gì cũng sẽ dư ra mấy cái nhưng không đủ cho tất cả. Lúc đó, bọn trẻ liền chọn oẳn tù tì hoặc là bốc thăm, đây cũng là phương thức mà mọi người đều tán thành.
Để cho ông trời quyết định, cực kỳ công bằng.
“Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?”
Tưởng bà tử vỗ đùi mình, quay qua ôm Phúc Bảo, hôn một cái.
“Ngươi nói, sau khi lão gia ra ngoài một chuyến, lúc quay về tâm tình rất tốt?”
Bên trong một biệt viện ở hậu viện, một nữ tử dung mạo thanh tú, tính cách dịu dàng ngồi bên cạnh cửa sổ, nương theo ánh nắng thêu thùa, nghe được tai mắt của mình ở tiền viện nói, hơi ngẩn người.
Nữ nhân này là Nhữ Bích, là thông phòng mà Vinh Tín mang theo khi tới nơi này nhậm chức. Nàng cùng Nhữ Hồng - thông phòng sinh hạ trưởng nữ cho Vinh Tín, đều là nữ nhân mà lão phu nhân hầu phủ ban cho Vinh Tín, bởi vậy, ở trong Hầu phủ cũng có chút mặt mũi.
Đặc biệt, lần này Vinh Tín đi nhậm chức, phu nhân hắn không có đi theo, cho nên, bây giờ ở biệt viện trong hậu viện, nàng là người lớn nhất. Sau này, dù các hương thân, thượng quan có đưa nữ nhân đến, thì địa vị cũng thấp hơn nàng.
Được đi theo lão gia đến nhậm chức, không thể không nói, mấy tháng này chính là khoảng thời gian sung sướng nhất trong cuộc đời của Nhữ Bích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận