Nông Gia Lạc

Chương 111: Hù Dọa

Mấy ngày này, nàng thường xuyên lên núi chính là vì muốn thực hiện một kế hoạch.
“Cẩn thận một chút, nhớ chú ý an toàn.”
Tưởng bà tử không ngăn cản. Bây giờ, trang trại dưới chân núi đã bắt đầu hoạt động, mỗi ngày ở đó đều có người lớn trông coi, chỗ bọn nhỏ chơi đùa là mảnh đất nhỏ ở chân núi, có vấn đề gì, chỉ cần kêu to một tiếng, người dưới chân núi sẽ nghe thấy.
“Đại bá nương.”
Phúc Bảo nhìn thấy đại bá nương đã lâu không gặp lại tự nhiên xuất hiện ở trong nhà, thân mật gọi một tiếng.
“Ừ!”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Phúc Bảo, xương cốt Lữ Tú Cúc không nhịn được mà mềm nhũn.
“Phúc Bảo lên núi chơi, đừng để bị đói bụng nha. Đại bá nương có mang một ít bánh trung thu đến, con cất vào túi, đến lúc đói bụng thì lấy ra ăn.”
Lữ Tú Cúc vội vội vàng vàng mở tầng thứ hai của hộp đồ ăn, lấy ra chiếc bánh trung thu mà mình dự định đem về hiếu kính cha mẹ đẻ, đưa cho Phúc Bảo cất vào túi 2 cái, đến khi không nhét được nữa mới dừng tay.
Phúc Bảo đã quen với việc đại bá nương tốt với mình như vậy, ngọt ngào nói cảm ơn, sau đó vội vàng mang Thịt Ba Chỉ ra ngoài.
“Ha hả, ngươi nói chỉ có hai cái bánh cho ta với cha ngươi đây á hả?”
Chỉ vào hai tầng thứ hai của hộp đồ ăn, lấy đi hai cái, còn dư năm cái, Tưởng bà tử lạnh lùng nói.
“Nương, người nghe con giải thích đã.”
Bị dội gáo nước lạnh vào đầu, Lữ Tú Cúc nhìn thấy sắc mặt cổ quái của mẹ chồng, lập tức thoát khỏi yêu pháp mê hoặc của tiểu yêu tinh Phúc Bảo.
“Nương, người xem con hồ đồ chưa này. Kì thực, tầng dưới này mới là đồ con hiếu kính hai người, tầng trên này là con để dành cho cha mẹ con.” Lữ Tú Cúc vốn thông minh, đối mặt với chuyện này cũng không hề luống cuống tay chân.
Nàng hiểu rõ tính cách của cha mẹ chồng, dù họ có đoán được nàng để dành đồ cho cha mẹ ruột, cũng sẽ không mở hộp đồ ra để kiểm tra bên trong, cho nên mới không sợ gì mà để đồ dành cho cha mẹ vào tầng bên dưới.
Nhưng nàng lại không nghĩ tới, đúng là mẹ chồng không đụng chạm gì cái hộp này, nhưng chính nàng lại không đánh mà khai, tự mở hộp đồ ăn ra.
Bây giờ nghĩ lại, trò tranh công lúc nãy của nàng chẳng khác gì diễn hề.
“Ngươi thôi đi.”
Tưởng bà tử cũng lười so đo với nàng, nhưng nghĩ tới bộ dáng diễn kịch lúc nãy của Lữ Tú Cúc, bà không nhịn được mà đâm chọt.
“Nếu ngươi đã nói, đây là tấm lòng hiếu thảo của ngươi và Tuấn Sơn, thì bà lão ta đây đành phải mặt dày mà nhận lấy vậy.” Vừa nói Tưởng bà tử vừa lấy ngăn đựng 5 chiếc bánh trung thu ra, chỉ để lại tầng trên cùng trơ trọi 2 cái bánh.
“Nương !”
Lữ Tú Cúc nhìn số bánh trung thu dự định đem đến nhà mẹ đẻ bị mẹ chồng lấy đi hết, trong lòng đau như cắt. Lúc nãy, ai bảo tay nàng hư, tự mình để lộ tầng hai của hộp đồ ăn chứ.
Nhìn tầng trên chỉ còn hai cái bánh, nếu đem về nhà mẹ đẻ, chỉ sợ mấy tẩu tử không dễ đối phó ở nhà mẹ đẻ lại có chuyện để nói.
Biết Lữ Tú Cúc khó xử, nhưng Tưởng bà tử không thèm để ý. Nếu đối phương có thể lấy hai cái bánh đem về để thể hiện sự hào phóng của nàng ta, thì bây giờ cứ cầm hai cái bánh này đem về nhà mẹ đẻ, bị nói như thế nào cũng là do nàng xứng đáng phải nhận.
“Được rồi, hiếu thuận của các ngươi, ta đã nhận rồi. Còn có chuyện gì không? Lát nữa, ta còn phải ra chỗ chuồng trại xem tình hình thế nào.”
Dưới ánh mắt ai oán của con dâu trưởng, Tưởng bà tử đem mấy cái bánh trung thu đó cất vào trong ngăn tủ nhà bếp, đợi buổi tối, lúc cả nhà đầy đủ, sẽ chia ra ăn.
Bây giờ trong nhà có tiền, ăn một cái bánh cũng không cần giống như trước đây, khó lắm mới mua được mấy cái, còn phải cắt thành 4 đến 5 miếng, chia cho nhiều người ăn. Với tài lực hiện tại trong nhà, đừng nói tới số bánh trung thu này, dù muốn ăn đến ngán, cũng chỉ đơn giản như một cái chớp mắt.
“Nương, lúc mới về tới đầu thôn, con nghe người trong thôn thì thầm to nhỏ, nói rằng có không ít vị quý nhân ghé thăm nhà chúng ta, có đúng như thế không ạ?” Dù sao bánh trung thu cũng không thể lấy lại được, Lữ Tú Cúc quyết định đóng nắp lại, mắt không thấy thì lòng cũng yên.
“Không sai. Chính là do lần trước, Huyện thái gia đột nhiên muốn đến thôn chúng ta, xem thử thu hoạch ruộng đồng năm nay, mà nhà chúng ta lại nhiều chuồng trại như vậy, nên khiến Huyện thái gia chú ý, sau đó mới giữ hắn lại ăn bữa cơm. Không ngờ, những quý nhân đó nghe phong thanh liền tới đây, ngăn không được mà cản cũng không xong. Cũng may, những quý nhân đó đều là người ôn hòa, không khinh bỉ, chán ghét thức ăn ở thôn chúng ta, nếu không, ta cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.”
Tưởng bà tử nghe con dâu trưởng nói tới chuyện quý nhân, lập tức ngồi xuống ghế dài, vỗ đùi kể lại.
“Nương, những quý nhân đó tới nhà ăn cơm, chẳng lẽ lại không bày tỏ chút thành ý sao?”
Nghe được đề tài mình cảm thấy hứng thú, hai mắt Lữ Tú Cúc lập tức phát sáng, cũng không rảnh nghĩ tới bánh trung thu nữa, vội cười lấy lòng lão thái thái. Nghĩ tới số tiền thưởng quý nhân cho nhiều như vậy, không biết có chia cho đại phòng bọn họ không.
Con trai của nàng sắp phải thi khoa cử, đến lúc đó, lên phủ châu phải tốn không ít bạc. Mấy năm nay, đại phòng tích góp không ít, nhưng lúc trước phải đưa nhị phòng 20 lượng bạc, nên có tiêu hao một ít. Mấy ngày nay, tiền nhập học, sách vở, giấy bút của Thiện Phúc Tông cũng do đại phòng tự mình chi ra, lại tiêu tốn mất một khoản. Nhìn số tiền tích góp ngày càng giảm bớt, lòng Lữ Tú Cúc đau như cắt.
Phân gia, tuy rằng có thể hoàn toàn làm chủ gia đình của mình, nhưng đối với Lữ Tú Cúc mà nói, cuộc sống lại chẳng dễ chịu bằng lúc chưa phân gia. Cũng không biết chuyện phân gia này, đối với nàng rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Chỉ là trong thâm tâm nàng nghĩ, chắc chắn hai lão nhân trong nhà vẫn nhớ Phúc Tông là cháu trai trưởng, hiện tại, lão tam vẫn để mẹ chồng quản lý mọi chuyện trong nhà, nếu lão thái thái có ý lén giấu đồ cho cháu trai Phúc Tông, thì cũng chỉ là việc đơn giản.
Lữ Tú Cúc nghĩ hay như thế, nhưng Tưởng bà tử một chút cũng không giống như nàng mong muốn.
“Thành ý? Quý nhân tới nhà của chúng ta, ngươi còn muốn quý nhân bày tỏ thành ý cái gì?”
Tưởng bà tử trợn mắt nhìn, phảng phất giống như Lữ Tú Cúc đã nói gì đó khiến trời giận đất oán. Bởi vì uy nghiêm của bà ngày xưa, cộng với kỹ thuật diễn xuất xuất thần nhập hóa, Lữ Tú Cúc không hề hoài nghi bà nói dối để lừa gạt nàng. Ngược lại, bởi vì biểu tình khiếp sợ của bà, khiến nàng sợ hãi, có tật giật mình, ôm ngực, không dám nói gì thêm.
Nhưng những lời này của bà cũng không phải chỉ nói phét, những quý nhân đó đều giàu sang, giả sử mà có ban thưởng thì cũng đến 7 đến 8 phần gánh nặng.
Trước khi tới Thiện gia ăn cơm, bọn họ đều đã hỏi thật kĩ, Huyện thái gia tới Thiện gia ăn cơm, chưa từng trực tiếp nói chuyện tiền bạc, mà chỉ mang những thứ mà tiểu cô nương thích, tặng cho cháu gái Thiện gia. Bởi vậy, từ đó tới nay, cách thức của những người đến Thiện gia ăn cơm cũng không khác như thế lắm, cả đám đều lấy danh nghĩa là thích cháu gái Phúc Bảo, để tặng con bé quà gặp mặt.
Trong lòng người Thiện gia đều rõ ràng, những thứ kia không quá quý giá, phù hợp để làm lễ vật, cũng chính là tiền cho bữa cơm của bọn họ. Ai bảo lúc đưa những thứ này, họ lại lấy Phúc Bảo làm ngụy trang, bây giờ Tưởng bà tử nói với Lữ Tú Cúc trong nhà không dùng chuyện này để kiếm cơm, sao có thể coi là bà nói dối chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận