Nông Gia Lạc

Chương 29: Cảm Kích

Do quá sợ hãi, vốn dĩ Nghiêm Sơn Sinh đã có thể kêu cha gọi mẹ, cuối cùng tới ba tuổi mới bắt đầu mở miệng lần nữ. Lại bởi vì những lời đồn đại, bên cạnh lại càng không có bạn bè đồng trang lứa. Nghiêm Khôn nhìn thấy mà đau lòng.
Từ trước đến giờ, hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy con trai nói nhiều như vậy, lại nhiều lần lộ ra sự yêu thích, vui vẻ.
Bởi vậy, cho dù Thiện Tuấn Hải chưa làm gì, nhưng có đứa con trai Thiện Phúc Đức như thế, đã khiến cho Nghiêm Khôn cảm kích không thôi.
“Nhị Lang cũng rất vui vẻ, về sau có thể để cho hai đứa nhỏ chơi với nhau nhiều hơn.”
Thiện Tuấn Hải vốn không tin cái lời đồn sát tinh gì đó. Nếu Nghiêm Sơn Sinh mà là sát tinh, thì người đầu tiên nên khắc chính là Nghiêm Khôn, nhưng bây giờ, nhà người ta là tiệm thịt heo rất phát đạt, tay nghề mổ lợn tiếng lành đồn xa làng trên xóm dưới, nhìn chỗ nào giống bộ dạng bị khắc?
Mặc kệ đó có phải lời khách sáo hay không, nghe Thiện Tuấn Hải nói làm Nghiêm Khôn thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hai đứa nhỏ quyến luyến không rời, trong lòng Nghiêm Khôn suy nghĩ, hôm nào đó có nên đem theo lễ vật đến thăm nhà Thiện gia thôn Bình Liễu hay không.
Hai người chia tay ở cửa thành, vừa vào thành, Thiện Phúc Đức đã khôi phục gương mặt ồn ào náo động, không còn vẻ thương tâm khi vừa chia tay đồng bọn. Hắn mau chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về mấy cây đại thụ trong thành, lá cây xanh mượt, chẳng có gì trên đó.
“Cha, gà quay đâu?”
Tiểu Phúc Đức nước mắt lưng tròng, hắn cảm thấy mình đã bị lừa.
Thiện Tuấn Hải thấy con trai tủi thân, dở khóc dở cười giải thích, nói cho thằng bé biết gà quay với điểm tâm huyện thành đều là tốn tiền đi vào tiệm mua. Thấy con trai nước mắt lã chã sắp khóc, liền hứa hẹn trước khi về nhà sẽ dẫn thằng bé tới cửa hàng mua điểm tâm mang về, vậy mới dỗ được thằng bé.
Vừa vào huyện thành, trong tay Thiện Tuấn Hải còn đang xách hai giỏ trứng gà, việc đầu tiên cần làm là đem trứng tới tửu lâu, nơi ca ca đang làm việc.
“Hải ca, chưởng quầy chúng tôi mới đi ra ngoài, sao hôm nay ngài lại rảnh mà tới đây?”
Vừa đến bên ngoài tử lâu, tiểu nhị bên trong nhanh nhảu đi ra tiếp đón.
Thiện Tuấn Sơn làm chưởng quầy tửu lâu, những lúc không có chủ nhân, người tửu lâu đều do hắn sai bảo, bởi bậy, ngày thường những người làm trong tiệm đều cố lấy lòng hắn. Thiện Tuấn Hải là đệ đệ của chưởng quầy, đương nhiên cũng sẽ thành đối tượng để những tiểu nhị này nịnh bợ.
“Đây là trứng gà mang đến cho nhà bếp ạ?”
Hai tiểu nhị ra giúp Thiện Tuấn Hải đem hai giỏ trứng vào trong.
“Ca ta không có ở đây?” Thiện Tuấn Hải nhíu mày. Hiện tại là thời gian buôn bán tốt nhất trong tiệm, hắn làm chưởng quầy lại không ở trong tiệm, có thể chạy đi đâu.
Chỉ là lúc trước đại ca có nhắn về, nói là trong tiệm gần đây kiểm tra sổ sách, có lẽ là đi theo chủ nhân ra ngoài?
Hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao hôm nay nhiệm vụ chính của hắn là đem trứng gà với túi đồ mà đại tẩu nhờ, đưa cho đại ca.
Mấy thứ này cũng chẳng phải đồ quan trọng gì, giao cho tiểu nhị là xong, cũng không ai dám trộm mấy thứ này đi.
“Các người đếm đi, tổng cộng một trăm năm mươi cái trứng gà, xem thử có đủ số lượng chưa.”
Thời tiết bắt đầu nóng, trứng gà dễ bị hư, bởi vậy Thiện gia từ một tháng chuyển thành bảy, tám ngày đưa trứng một lần. Vì trong nhà nuôi nhiều gà hơn, số trứng mỗi con đẻ ra cũng tăng, nên mặc dù tần suất đưa trứng thu ngắn lại, số lượng trứng đưa tới lại tăng lên.
Cũng may tửu lâu đủ lớn, tạm thời có thể ăn hết số trứng gà mà Thiện gia sản xuất.
“Cái này cần gì đếm ạ.” Tiểu nhị cười hì hì, đưa hai cha con Thiện Tuấn Hải vào bếp, nịnh bợ nói.
Không nói Thiện gia mang trứng lúc nào cũng đủ số lượng, hơn nữa còn là trứng mới, mà cho dù thật sự có thiếu vài trứng thì bọn họ cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, ai bảo Thiện Tuấn Sơn là chưởng quầy của họ chi.
“Không được, cái kia nhất định phải đếm.” Thiện Tuấn Hải cho con trai uống nửa ly nước sôi để nguội xong, nói với hai tiểu nhị.
Hắn đã yêu cầu, mấy người kia đành phải ngồi đếm số trứng trong hai giỏ, chắc chắn là một trăm năm mươi trứng xong, còn khen trứng gà Thiện gia tốt, chất lượng hơn hẳn so với trứng mấy nhà khác đưa tới.
“Số lượng đúng là được rồi, còn tiền trứng gà, đợi đại ca ta mang về là xong. Còn hai cái giỏ này, tạm thời ta không thể mang đi, có thể để tạm nơi này của các ngươi, chờ mai kia ta quay về, lại tới đây lấy, được không?”
Thiện Tuấn Hải uống sạch nửa ly nước vừa rồi của con trai, rót tiếp hai ly, nói với tiểu nhị.
“Đương nhiên là được rồi, Hải ca muốn thì khi nào tới lấy cũng được, huynh yên tâm, ta sẽ giữ gìn hai cái giỏ này thật tốt.”
Nhận được đáp án vừa ý, Thiện Tuấn Hải không có việc gì, một thân nhẹ nhàng mang con trai rời quán.
Thiện Tuấn Hải và bạn hữu đã hẹn rõ thời gian và địa điểm gặp mặt, bây giờ còn sớm, hắn dẫn theo con trai lần đầu vào thành đi dạo.
“Cha, đại bá kìa.”
Thiện Phúc Đức xem đến hoa mắt, bất cứ thứ gì bày ở sạp hai bên đường hắn đều nhìn thích thú, cái gì cũng muốn mua một phần đem về cho muội muội.
Có điều, cha nói, những thứ này đều phải tốn bạc. Thiện Phúc Đức tuy nhỏ tuổi nhưng cũng đã có ý thức về tiền bạc.
Hắn biết tiền bạc trong nhà đều là của nãi nãi, cha hắn không kiếm được tiền, bốn người nhà hắn ăn thức ăn của gia nãi, ở phòng của gia nãi, đặc biệt nghèo, không có tiền mua những thứ đồ đẹp lại chơi tốt kia.
Mỗi khi nhịn không được, Thiện Phúc Đức liền mút ngón tay. Đợi sau này hắn lớn, nhất định phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Đến lúc đó, mua sạch cả cái phố này, muội muội thích cái nào, để cho nàng tùy ý chọn, tùy tiện lấy.
Nghĩ đến lúc đó, muội muội sẽ nhìn hắn với ánh mắt cảm kích, Thiện Phúc Đức kích động tới mức muốn nhảy nhót.
Đang lúc hắn tính toán mắt nhìn cho đỡ thèm, thì thấy đại bá đi vào một cái hẻm cách đó không xa.
Thiện Tuấn Hải nhìn theo hướng con trai chỉ, thấy bóng dáng Thiện Tuấn Sơn quẹo vào ngõ nhỏ, nhìn thấy bộ quần áo, còn có gò má kia, không phải đại ca hắn thì là ai.
Thiện Tuấn Hải liền cảm thấy có chút kì lạ, nếu hắn nhớ không nhầm, cái ngõ nhỏ mà đại ca hắn đi vào thông với một khu dân cư, sống ở đó đều là người dân bình thường của huyện thành.
Chủ nhân tửu quán chắc chắn không thể ở một nơi như vậy, mà hắn lại lén lút đi vào trong ngõ nhỏ, rốt cuộc là vì cái gì?
Cùng với việc đã hơn một tháng đại ca không có về nhà, Thiện Tuấn Hải bỗng có dự cảm không hay, bế con trai lên, quả quyết đi theo.
“Đại Lang của nương, nương nhớ con muốn chết.”
Thiện Tuấn Hải dắt Thiện Phúc Đức đi không bao lâu, thì Đại Lang Thiện Phúc Tông đang đèn sách ở trấn trên quay về Thiện gia.
Thiện Phúc Tông năm nay chín tuổi, có lẽ vì từ nhỏ đã được đưa đi đèn sách nên mặc một bộ đồ Nho màu xanh nhạt, nhìn rất ra dáng người có học.
Diện mạo của hắn hầu như giống Thiện Tuấn Sơn, chỉ có cặp mắt là giống mẫu thân Lữ Tú Cúc, nói năng thận trọng, nhìn qua vô cùng sắc sảo, cũng may khí chất nho nhã đã làm nhạt bớt sắc thái này, đôi mắt hẹp dài, có thần, ngược lại khiến cho khuôn mặt sáng sủa hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận