Nông Gia Lạc
Chương 55: Mua Nhà
Nghĩ vậy, Tưởng bà tử cảm thấy có chút hối hận. Nếu bà suy nghĩ cẩn thận sớm hơn thì có khi bây giờ đã có thêm vài đứa cháu, và cũng không xảy ra chuyện như hôm nay.
“Nương !”
Lữ Tú Cúc không vui, cảm tưởng căn nhà kia không phải thuộc về đại phòng bọn họ, bồi thường như vậy là có ý gì.
“Con dâu trưởng.”
Tưởng bà tử gằn giọng, bởi vì việc con trai gây ra, bà thật sự cảm thấy hổ thẹn với đứa con dâu này, nhưng điều đó không có nghĩa là từ nay về sau bà phải nhịn, để nàng đè đầu cưỡi cổ.
Từ xưa đến nay, nhà là tài sản chính của gia đình, thật lòng mà nói, nếu không phải con trai gây chuyện, bà cũng sẽ không móc hết của cải ra, tính toán chuyện mua nhà.
Tưởng bà tử nghĩ, nếu sau này bà với lão gia tính toán cho mấy đứa cháu trai trong nhà đi học, thì việc có sản nghiệp ở huyện thành vô cùng quan trọng. Nhưng phần gia sản đó tuyệt đối không phải chỉ thuộc về đại phòng, hai đứa con trai còn lại cũng phải có phần trong đó.
Còn chuyện phân chia thế nào, chia tiền hay chia phòng cho các con thì để sau này tính tiếp.
Bởi vì uy thế nhiều năm của mẹ chồng, nên Lữ Tú Cúc cũng không dám nhiều lời, cúi đầu, lặng lẽ nuốt nước mắt, không biết có phải lại suy nghĩ lệch lạc gì hay không.
“Cha, nương, chuyện quan trọng như vậy, hai người tự mình quyết định là được rồi.”
Thiện Tuấn Hà trước giờ đều không can dự vào những việc lớn trong nhà, cha mẹ nói được thì được, hắn không có bất kì ý kiến gì.
Chỉ là lúc cha mẹ nói muốn mua nhà, lại còn có phần cho hắn, người thật thà, thận trọng như Thiện Tuấn Hà cũng không nén được kích động.
Có rất nhiều người, phấn đấu cả đời cũng không thể mua nổi một căn nhà ở nông thôn, huống chi, đây lại là nhà ở huyện thành nha.
“Nương, người định chi bao nhiêu tiền, mua nhà rộng cỡ nào? Con có thể nhờ huynh đệ của con, giúp đỡ để ý một chút, đảm bảo so với nhà của mối lái tìm thì tốt hơn nhiều.”
Thiện Tuấn Hải cảm thấy nếu mà có sản nghiệp ở huyện thành thì quá tốt. Khi hắn chạy đi chạy lại giữa hai đầu huyện thành với nông thôn, thì sẽ có thêm một chỗ đặt chân. Cho dù sau này đại ca với đại tẩu có thể chiếm nó làm tài sản riêng, hắn cũng không để ý. Dù sao cha mẹ vẫn còn sống, cái nhà này cũng có phần của hắn, đến lúc đó, giả dụ đại tẩu tỏ vẻ khó chịu, không chào đón hắn, hắn cũng không có gì phải sợ.
Đó là chưa kể, đại ca thực sự có lỗi với đại tẩu, nhưng hắn thì không hề có lỗi với nàng ấy, nên không cần phải khép nép làm gì. Chuyện ngày hôm qua con gái bị sốt cao, đến giờ nghĩ lại vẫn làm hắn sợ hãi đây này, nếu không phải đại phòng gây ra những chuyện bậy bạ kia, thì con gái hắn cũng không phải chịu những khổ cực đó đâu.
“Cũng được, nhờ bạn hữu của con để ý mấy cái nhà có sân phía trước, trái phải đều có sương phòng thì càng tốt.”
Nếu được, Tưởng bà tử rất muốn mua một cái nhà có sân rộng một chút, chỉ là bà không biết số tiền trong tay mình có đủ hay không.
“Tốt nhất là đừng mắc quá, mấy năm nay trong nhà mình cũng tích góp được một số tiền, nhưng dù sao cũng phải giữ lại một ít để phòng trường hợp khẩn cấp, sang năm còn phải đóng tiền nhập học cho Đại Lang và Nhị Lang nữa. Nên giá của căn nhà tốt nhất là nằm trong khoảng 180 lượng đổ lại là được.”
Từ chuyện của Lư An Nương, Tưởng bà tử rất tin tưởng vào bản lĩnh kết bạn của con trai mình, nhờ mối lái tìm nhà thì phải trả công, nếu như bằng hữu của con trai có thể tìm được căn nhà thích hợp, thì có thể tiết kiệm được số tiền này.
180 lượng, Lữ Tú Cúc nghe mẹ chồng nói thì hoảng hốt, số tiền này vượt xa con số mà nàng dự tính, xem ra của cải trong nhà còn nhiều hơn so với những gì nàng nghĩ.
Nhất là, trong lời nói của mẹ chồng còn có ý là, trong nhà này, chi ra 180 lượng thì vẫn còn lại một ít. Vậy, số tiền mà mấy năm nay trong nhà tích góp được, sợ là không dưới 200 lượng.
Thu hồi tâm tư về chuyện tiền bạc, Lữ Tú Cúc chú ý, vừa rồi mẹ chồng có nói, năm sau sẽ đưa thằng nhóc tam phòng đi học. Trong nhà chu cấp cho con trai nàng đi học chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao, bây giờ lại muốn chu cấp cho thằng nhóc tam phòng nữa?
Thời đại này chu cấp cho một người đi học không phải là chuyện dễ, chu cấp cho một người rồi giờ còn chu cấp cho 3 người, cũng có nghĩa là của cải trong nhà không phải chỉ thuộc riêng đại phòng họ. Nếu mà sau này, hai đứa nhỏ nhị phòng với tam phòng có biểu hiện vượt trội hơn con trai nàng, thì chưa biết cha mẹ chồng sẽ nghiêng về bên nào đâu.
Lữ Tú Cúc không ngốc, một người được hưởng trọn của cải, với một người được hưởng 1 phần 3 của cải là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Phúc Tông, Phúc Đức, Phúc Tài đều là con cháu của Thiện gia chúng ta, nếu trong nhà không có khả năng chu cấp, vậy thì việc cả ba phòng cùng chu cấp cho một đứa nhỏ đi học, lẽ nào lại không bất công.”
Thiện lão gia thấy con dâu trưởng bày vẻ mặt uất ức, buông đũa, nói.
Ông biết suy nghĩ của con dâu trưởng, nhưng là người đứng đầu gia đình, ông luôn phải nghĩ tới chuyện lâu dài. Cho dù có chút áy náy với con dâu trưởng, thì ông cũng sẽ không vì chuyện này mà thay đổi quyết định đã đề ra lúc trước.
Trong nhà này, chỉ cần Thiện lão gia mở miệng nói chuyện, thì đó chính là chuyện bắt buộc phải làm. Lữ Tú Cúc cũng hiểu rõ, cha mẹ chồng đang nghiêm túc, rất nhanh thôi, trong nhà này sẽ không phải chỉ có mỗi mình con trai nàng đi học.
Nàng siết chặt nắm tay, nghĩ tới việc hôm qua còn mềm lòng với cái tên nhóc tam phòng kia, chỉ hận không thể đấm cho mình của ngày hôm qua được tỉnh táo. Quả nhiên, nhị phòng với tam phòng đều không có ý tốt, muốn cướp đoạt đồ của đại phòng bọn họ. Sau này mà nàng còn mềm lòng với tam phòng, thì nàng chính là heo.
“Đại nương, cho ta hỏi thăm một chút. Thiện Tuấn Hải, người của Thiện gia, ở gần đây đúng không?” Nghiêm Khôn dắt theo một đứa nhỏ hơi im lặng, hỏi thăm một đại nương bên đường.
“Các ngươi là ai?”
Đại nương nheo mắt quan sát Nghiêm Khôn, có chút nghi ngờ.
Người trước mặt này trông khá quen mắt, nhưng bà lại không nhớ được đối phương là ai. Nhưng mà nói thật, có thể làm bạn với lão tam Thiện gia thì đa số đều là kẻ chơi bời, lêu lổng, chẳng được tích sự gì, xem ra cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì.
“Ở trên trấn, ta có mở một tiệm thịt heo, tên là Nghiêm Ký. Không biết đại nương đã từng nghe qua chưa?”
Nghiêm Khôn hiểu, cha con họ là người ngoài thôn vào đây, nên dù là ai cũng sẽ cảnh giác, cẩn thận gặng hỏi, chứ không thể tùy tiện chỉ nhà của Thiện gia cho bọn họ được.
“À, ta nhớ ra rồi.”
Đại nương vỗ trán, bà cứ cảm thấy người nam nhân trước mặt này nhìn quen quen, hóa ra chính là ông chủ tiệm thịt heo trên trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận