Nông Gia Lạc
Chương 78: Gia Sản
“Cha nương cảm thấy được thì được ạ. Có điều, cho dù hai người sống chung với lão tam thì con vẫn là con của hai người, nhị phòng bọn con vẫn sẽ làm tròn bổn phận hiếu nghĩa.”
Khi nghe cha mẹ nói muốn chọn một đứa con để phụng dưỡng mình thì Thiện Tuấn Hà đã biết, đứa con này chắc chắn không phải là hắn, tuy rằng có chút mất mát nhưng lại cảm thán nhiều hơn.
Vương Xuân Hoa ngồi bên cạnh, ánh mắt u ám, nàng cúi đầu, mắt tối sầm xuống.
Vốn dĩ nghe đại ca với đại tẩu nói không muốn trở về, Vương Xuân Hoa còn nghĩ chuyện phụng dưỡng này sẽ thuộc về nhị phòng bọn họ. Kết quả, hai người già cũng không thèm hỏi một tiếng, trực tiếp bỏ qua nhị phòng bọn họ, chọn hai vợ chồng lão tam làm người phụng dưỡng cho mình.
Là mấy năm nay, nhị phòng bọn họ vẫn làm không đủ nhiều cho Thiện gia, hay thực chất là do hai người bất công, từ đầu tới cuối đều không ưa bọn họ?
Vương Xuân Hoa không nghĩ đến việc, từ đầu tới cuối, người cha mẹ chồng không ưa chỉ có một mình nàng ta. Ngược lại, nàng ta còn cảm thấy những suy đoán trước đây của mình không sai, chỉ không biết là bây giờ, phu quân ngu ngốc của nàng đã thấy rõ bộ mặt thật của cha mẹ hắn hay chưa.
“Nhị ca, ngươi yên tâm, chỉ cần ta có cơm ăn thì tuyệt đối sẽ không để cha mẹ đói. Nếu cha mẹ đã chọn ta phụng dưỡng thì ta đảm bảo, mỗi ngày cha mẹ đều sẽ vui cười hớn hở, càng ngày càng trẻ ra. Sau này đi ngoài đường, có khi người khác còn phải hỏi xem, cha có phải ca ta không, nương có phải tỷ tỷ của nương tử ta hay không nữa kìa.”
Thiện Tuấn Hải cũng không ngờ cha mẹ thật sự chọn hắn làm người phụng dưỡng, trong lòng buồn cho đại ca và đại tẩu thiển cận, sau đó lập tức vui như nở hoa.
Phúc Bảo cũng như cha, thật sự rất vui mừng. Nàng rất thích nãi nãi, gia gia tuy rằng nghiêm khắc, trầm mặc, nhưng vẫn luôn che chở, quan tâm đối với con cháu trong nhà, những món đồ chơi trong phòng của nàng có nhiều thứ là do gia gia làm. Vốn dĩ nàng còn đang lo lắng, nếu thật sự phân gia, gia nãi sẽ đi theo nhà của đại bá phụ lên huyện thành ở, dựa theo tập tục, lối sống của thời cổ đại, sau này sẽ ít có cơ hội gặp mặt. Bây giờ xem ra, ông trời thực sự rất quan tâm nàng, để những người nàng thích ở bên cạnh nàng.
“Phi, nói hươu nói vượn, còn ra thể thống gì.”
Tưởng bà tử phủi phui con trai út, nhưng nhìn ý cười trong mắt bà, liền biết trong lòng bà cũng không phải tức giận gì.
Còn Thiện lão gia, lúc nãy mặt sa sầm, nhíu chặt mày, giờ sắc mặt cũng đã tốt hơn, động tác ngậm tẩu thuốc trong miệng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bởi vậy cũng biết, con trai út Thiện Tuấn Hải có vị trí như thế nào trong lòng hai ông bà già.
Bất công!
Đây là suy nghĩ chung của hai vợ chồng đại phòng và Vương Xuân Hoa.
“Cha, nương, để nhà lão tam gánh vác trách nhiệm, dù sao con cũng là con trưởng, hai người cũng phải bàn qua với con mới đúng chứ.”
Thiện Tuấn Sơn tức giận trong lòng. Lúc trước, chuyện của hắn với Lư An Nương chính là do tam đệ này làm loạn lên. Bây giờ, hắn ta lại xúi bẩy cha mẹ không chấp nhận đứa con trưởng này, ngược lại, lại sống chung với con út là hắn ta. Có thể thấy, trước đây hắn vẫn còn quá xem thường người đệ đệ này, ranh ma nhất trong nhà này chỉ sợ chính là tên tiểu này.
“Trước giờ đều không có chuyện nên hay không nên, lựa chọn đứa con nào phụng dưỡng chúng ta, chính là phải xem chúng ta có nguyện ý hay không.” Tưởng bà tử đã sớm thất vọng với đứa con trưởng này rồi, bây giờ nhìn đối phương như vậy, cũng không thể làm tâm trạng bà xấu hơn nữa.
“Hơn nữa, các ngươi cũng không cần lo lắng chuyện ta sống chung với đệ đệ của các ngươi thì sẽ thiếu đi của các người vài phần gia sản. Cái này ta đều tính cả rồi, ta và cha các ngươi vẫn có đủ phần cho các ngươi.”
Từ đầu, Tưởng bà tử đã quyết định sống chung với con trai út. Bà biết, tuy bây giờ con trai trưởng luôn mồm nói muốn phụng dưỡng hai người già bọn họ, nhưng trên thực tế, cũng chỉ vì tiền mà thôi.
Nếu có thể chia cho hắn một phần gia sản khiến hắn vừa lòng, chỉ sợ bảo hắn không cần phải phụng dưỡng cha mẹ, hắn còn vui mừng không kịp.
Quả nhiên, nghe được những lời này của lão thái thái, vợ chồng Thiện Tuấn Sơn với Vương Xuân Hoa tạm thời ổn định.
“Mấy hôm nay, ta và cha các ngươi đã tính toán tài sản trong nhà chúng ta, bây giờ sẽ nói cho các ngươi nghe một chút.”
Tưởng bà tử lấy ra một cái hộp đen nhánh, bên trong để một ít khế ước nhà cửa, đất đai, cùng với một ít ngân lượng lẻ. Sau khi chiếc hộp xuất hiện, ánh mắt mọi người ở đây đều sáng lên vài phần, ngay cả đứa trẻ như Phúc Bảo cũng không ngoại lệ.
Cái hộp nhỏ này chứa đựng toàn bộ gia sản của Thiện gia, chưa nói tới phần tài sản này có gì đáng mơ ước, cái hộp này chính là vật đại diện, cũng đủ làm cho những đứa nhỏ trước nay chưa từng tiếp xúc với những thứ như thế này tò mò.
“Đầu tiên, đáng giá nhất, chính là căn nhà ở huyện thành, lúc trước mua đã tốn của nhà ta 178 lượng bạc. 6 năm rồi, mới đây không lâu, ta có cho người đi hỏi thăm một chút, những nhà xung quanh đó, kích thước cũng tương đương với nhà chúng ta, giá bán ra đã tăng tới 208 lượng, ta lấy số chẵn, coi như 200 lượng.”
Tưởng bà tử lấy trong xấp khế ước nhà ở ra một tờ văn khế hơi mỏng, thay cho 200 lượng bạc.
Nghe nãi nãi nói, Phúc Bảo không khỏi líu lưỡi. Quả nhiên, mặc kệ là thời đại nào, mua nhà ở đều sẽ lãi to.
Những năm này không có công việc quản lý tài sản, dân chúng bình thường kiếm tiền đều để ở trong nhà cất giấu. Chỉ trong thời gian 6 năm ngắn ngủi, 178 lượng giờ lại trở thành 200 lượng. Nàng nhớ rõ, lúc trước, vào lúc mùa vụ kết thúc, nhị bá sẽ đi khuân vác cho người ta, cho là tốt lắm thì cũng chỉ tích góp được hơn 20 lượng, tuy rằng số tiền kia cuối cùng vẫn bị nhị bá nương lấy sạch không còn 1 đồng.
“Còn đây là đất đai, ruộng đồng trong nhà. 5 mẫu ruộng tốt, mỗi mẫu 11 lượng, 13 mẫu bình thường, mỗi mẫu 8 lượng, còn có 11 mẫu ruộng hoang từ thời ông bà các ngươi khai khẩn với mấy năm nay mua liên tục, hiện tại mỗi mẫu cũng có thể bán được 3 đến 4 lượng, đám ruộng đất đó, tổng giá trị cỡ 290 lượng. Ngoài những thứ đó ra, trong nhà còn có căn nhà chúng ta đang ở, cùng 7 con heo, 38 con gà mái, 17 con gà trống cùng với 13 cặp vịt với ngỗng.”
Tưởng bà tử đang kể những tài sản chủ yếu trong nhà, những thứ như nồi niêu xoong chậu, đối với người khác cũng có thể coi là tài sản đáng giá, nhưng bà cũng chưa đề cập đến.
Mấy năm nay, lo liệu cho cái đại gia đình này, dưới tình thế phải chu cấp cho 3 người đi học mà còn tích góp được lượng của cải như thế, Tưởng bà tử cảm thấy, mình làm chủ căn nhà này thực sự quá hoàn mỹ, ai cũng không thể bắt được lỗi từ bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận