Nông Gia Lạc

Chương 5: Trò Chuyện Trong Dêm

Đại tẩu Lữ Tú Cúc là con gái nhà tú tài nghèo, lúc trước, Lữ gia thách cưới Thiện gia một phần sính lễ không hề nhỏ, đến khi về nhà chồng, đại tẩu cũng mang về một nửa sính lễ cùng vài bộ chăn đệm.
Gia đình nhị tẩu Vương Xuân Hoa là điều kiện kém nhất. Trong nhà tuy nhiều huynh đệ nhưng đều lười biếng. Nếu không phải Thiện Tuấn Hà vô tình đi ngang Vương gia thôn, cứu được Vương Xuân Hoa bị trượt chân té xuống nước khi đang giặt đồ, thì chắc đã không có cuộc hôn nhân này. Vốn Tưởng bà tử đã không vừa ý, lại còn lấy hết sính lễ, tay không gả tới làm dâu, không cần nói thêm cũng có thể tưởng tượng được địa vị trong nhà của Vương Xuân Hoa.
Trong ba chị em dâu thì hồi môn của Tô Tương là phong phú nhất, không chỉ mang sính lễ Thiện gia trở về mà Tô gia còn cho thêm không ít của hồi môn. Nàng có thể đứng vững trong nhà này, không phải chỉ vì nàng là cháu gái của Tưởng bà tử, mà còn vì trong số ba người con dâu, của hồi môn của nàng là nhiều nhất.
Thiện Tuấn Hải không muốn con gái hắn giống nhị tẩu, vì không có của hồi môn mà bị nhà chồng khinh thường.
Hắn hạ quyết tâm, từ giờ phải nỗ lực tích góp tiền của, chờ đến khi con gái xuất giá, hắn sẽ cho nàng của hồi môn thật lớn, để cho người trong thôn ai cũng phải ganh tị.
Tô Tương cảm nhận được tâm trạng cực kỳ cao hứng của tướng công nhà mình, nhưng cũng không để trong lòng, dù cho đó là câu dỗ dành tạm thời của chàng, cũng đủ làm nàng mãn nguyện.
“Đại Hà, nương đặt cho con gái mà em dâu mới sinh là Phúc Bảo đó.”
Cơm nước xong, Vương Xuân Hoa pha nước để tướng công nhà mình ngâm chân, vừa giúp hắn rửa chân, vừa nhỏ giọng phàn nàn.
“Phúc Bảo, tên này khá hay.”
Thiện Tuấn Hà chưa nhìn cháu gái mới sinh, cũng không nghe ra vợ mình là đang phàn nàn, cười khen cái tên mẹ đặt hay.
“Theo quy củ, tam nha đầu nên gọi là Trúc Nương.”
Vương Xuân Hoa cúi đầu, trong lòng mệt mỏi. Lúc nào cũng vậy, mặc dù cũng là con trai Thiện gia, nhưng phu quân nàng trước giờ đều không màng tranh giành, không biết đến khi phân chia gia sản, nhà họ có thể nhận được gì hay không.
“Cùng là cháu gái Thiện gia, con chúng ta thì tên Mai Nương, Lan Nương, lúc trước, khi ta sinh hai con gái, cha mẹ cũng không vui mừng, hôm nay nhìn em dâu sinh mới thấy rõ sự thiên vị của cha mẹ.”
Ở trong phòng mình, Vương Xuân Hoa không nhịn được nữa, khóc lóc kể lể những uất ức mà cả ngày hôm nay nàng phải chịu đựng.
“Nàng nói gì vậy!”
Thiện Tuấn Hà nghiêm mặt: “Mai Nương với Lan Nương cũng là tên hay, liên quan gì đến chuyện thiên vị.”
Nữ nhân thật kỳ lạ, chỉ một cái tên thôi mà cũng để tâm như vậy, trong thôn không ít cô nương cả đời chỉ gọi là Đại Nữu, Nhị Nữu, còn không được đặt một cái tên đàng hoàng, so với bọn họ, tên Mai Nương với Lan Nương đã là may mắn rồi.
Thiện Tuấn Hà thật thà chứ không ngu dốt, hơn bất cứ ai, hắn hiểu rõ cha mẹ mình thiên vị đại ca với tiểu đệ, nhưng biết làm sao được, ai bảo hắn không phải con trưởng, cũng không biết nói lời dễ nghe lấy lòng cha mẹ, dù sao cha mẹ cũng không bạc đãi hắn, so với những nhà có nhiều anh chị em trong thôn, chỉ vì miếng cơm mà sức đầu mẻ trán, thì cuộc sống của hắn đã tốt lắm rồi.
Hắn có nhà ngói khang trang, lại được cha mẹ giúp chuyện cưới hỏi, hiện tại có cả con trai lẫn con gái, cuộc sống ổn định như vậy không phải tốt sao?
Hắn biết cha mẹ mặc dù không coi trọng hắn bằng hai huynh đệ, nhưng lúc chia gia sản chắc chắn sẽ không để hắn chịu thiệt thòi.
Người trong thôn cảm thấy tội nghiệp cho hắn vì hắn phải trông nom hơn hai mươi mẫu ruộng đất, nhưng hắn lại không cho là vậy. Đầu óc hắn không nhạy bén, cũng chỉ biết làm việc đồng áng mà sống, nếu sống mà suốt ngày chỉ so đo tính toán, lo lắng hơn thua được mất, tự làm mình bế tắc, thì đó mới là kẻ đáng thương.
Đạo lý dễ hiểu như vậy, nhưng Vương Xuân Hoa lại không hiểu bằng hắn.
Đêm đó, Vương Xuân Hoa trằn trọc không ngủ được, trong lòng vẫn không yên, nhớ tới việc đứa nhỏ nhà lão tam vừa sinh ra đã được chú trọng đặt tên như vậy, rõ ràng đối xử hoàn toàn khác biệt so với hai đứa con gái nhà mình, càng nghĩ càng khó chịu.
Thiện Tuấn Hà lại chẳng nghĩ ngợi nhiều, rửa chân xong liền nằm xuống ngủ, không bao lâu thì ngáy như sấm. Vương Xuân Hoa bịt tai lại, giận sôi người, đạp mấy cái mà hắn vẫn không tỉnh, lòng càng oán giận.
Lúc trước làm sao nàng có thể gả cho một nam nhân không có tiền đồ như vậy, nghĩ tới địa vị của đại tẩu cũng là nhờ có phu quân có tiền đồ, tam đệ muội thì có nhiều của cải, Vương Xuân Hoa càng cảm thấy chính mình thật đáng thương.
Bên kia, Lữ Tú Cúc cũng không yên giấc, lòng trăm mối tơ vò.
“Hôm nay mình đúng là bị quỷ che mắt, tự nhiên lại thấy con gái nhà lão tam đáng yêu.”
Lữ Tú Cúc ngồi xếp bằng trên giường, tát nhẹ mình hai cái, nghĩ sao cũng thấy vô lý.
Nàng với nhị phòng và tam phòng chính là kẻ địch, bọn họ càng được cha mẹ chồng chú ý thì sẽ càng được chia nhiều gia sản, Lữ Tú Cúc đã sớm coi toàn bộ Thiện gia này là của mình, làm sao có thể chịu được chuyện đó.
Bây giờ, mẹ chồng rõ ràng thích con gái của lão tam, chẳng khác nào ngoài Thiện Phúc Đức tinh ranh kia, lão tam lại có thêm một sự trợ giúp nữa, mà nàng chỉ có một đứa con trai, một làm sao địch lại hai.
Nàng chán ghét đứa nhỏ kia còn không đủ, làm gì có chuyện sẽ thích nó chứ?
Lữ Tú Cúc càng nghĩ càng thấy không đúng, nhất định là ban ngày nàng bị quỷ sai khiến, đúng vậy, chắc chắn là như thế.
“Năm lượng, mười lượng,…”
Nhìn đống tiền lẻ với bạc vụn trong hòm gỗ, tâm tình Lữ Tú Cúc lại tốt lên.
Hiện giờ, Thiện gia chưa phân chia, mỗi phòng đều phải kiếm tiền để nộp lên, làm người ai chẳng có suy nghĩ riêng, số tiền công Thiện Tuấn Sơn kiếm được đều nộp hết, còn tiền mà ông chủ với khách thưởng cho thì giữ lại, đưa cho Lữ Tú Cúc cất riêng.
Khách tới tửu lâu đa số đều hào phóng, nên số tiền bao năm qua tích góp cũng không ít, tính ra có khi lại giàu nhất trong ba nhà.
Thiện Tuấn Sơn làm chưởng quầy tửu lâu trên huyện thành, một tháng về nhà được dăm ba bữa. Nhiều lúc, đêm dài khó ngủ, Lữ Tú Cúc chỉ có thể ngồi đếm số tiền này cho qua thời gian.
“Ba mươi tư lượng.”
Đếm xong thỏi bạc cuối cùng, Lữ Tú Cúc lại cẩn thận lau chùi cây trâm vàng tinh xảo mà năm ngoái phu quân mua cho nàng. Cây trâm như vậy ở trong thôn rất hiếm, Lữ Tú Cúc chỉ mang trong phòng mình, không dám đem ra ngoài khoe khoang, sợ mọi người biết nhà mình có của cải.
Nàng còn muốn khóc lóc kể khổ với cha mẹ chồng để lấy ít tiền từ họ nữa.
Lữ Tú Cúc kiểm tra hòm tiền lần nữa rồi mới bước xuống giường, kéo mở rương quần áo, lấy ra hai viên gạch, đem hòm gỗ kia đặt vào chỗ trống, sau đó để hai viên gạch lên trên rồi đẩy rương gỗ về chỗ cũ.
Lữ Tú Cúc kiểm tra thấy không có gì bất thường mới an tâm lên giường, cuối cùng cũng thoải mái ngủ.
Trước khi ngủ, trong lòng nàng lặp đi lặp lại, con gái lão tam là đứa nhỏ xấu xí, con gái lão tam là đứa nhỏ xấu xí, cứ như vậy liền tiến vào mộng đẹp.
Chờ tới ngày mai, nàng nhất định sẽ không thích con gái nhà lão tam nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận