Nông Gia Lạc
Chương 144: Đăng Đồ Tử
Chỉ có Vinh Ưng hiểu rõ. Khi mà hắn chưa có đủ thực lực, hắn sẽ không bao giờ nuôi dưỡng mấy con vật nhỏ này nữa.
Lúc này, nhìn tiểu cô nương xinh xắn đang chạy đến trước mặt mình, Vinh Ưng bỗng nhiên có một chút tiếc nuối. Sớm biết thì trước kia nên nhận lấy con thỏ đó, dù sao cũng là thỏ con, đáng yêu biết bao nhiêu.
“Phúc Bảo lại cao hơn rồi.”
Vinh Tín nhìn tiểu cô nương đang chạy đến trước mặt mình, cười đi lên phía trước, xoa loạn trên đầu nàng.
Tiểu cô nương ở tuổi này, vóc dáng phát triển rất nhanh. Vinh Tín nhớ rõ, hơn 2 tháng trước, đối phương chỉ mới đứng tới ngực mình, mà bây giờ đã đứng tới gần vai của hắn rồi.
Nghĩ lại, một cô nương 14 tuổi, qua mấy năm nữa là đã tới tuổi làm mẹ rồi.
Không như Vương Tú Nương phỏng đoán, Vinh Tín không hề có ý định để Phúc Bảo làm con dâu hắn. Nếu là cách đây vài năm, có lẽ hắn vẫn có ý tưởng đó. Nhưng từ lúc hai nhà hay tới lui qua lại, Vinh Tín càng ngày càng yêu thích cô nương Phúc Bảo này, thì ý nghĩ như vậy đã không còn xuất hiện.
Chưa nói đến thân phận 2 bên quá mức chênh lệch, chỉ nói đến việc làm dâu Hầu phủ, nếu không có nhà ngoại dựa dẫm, sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.
Đầu tiên, là lão phu nhân Hầu phủ vẫn còn sống. Chỉ cần gả cho con trai của hắn, thì phải đối phó với ba bà mẹ chồng, còn có vô số chị em dâu. Hầu phủ lại chưa phân gia, mạng lưới quan hệ rắc rối. Bấy nhiêu thôi, cũng đủ khiến cho một cô nương đơn thuần như Phúc Bảo đau đầu cân não.
Chính là bởi vì thích Phúc Bảo, cho nên Vinh Tín không khỏi vì nàng mà suy nghĩ rất nhiều. Có đôi khi cần phải để ý đến chuyện môn đăng hộ đối, vẫn là có cái lý của nó.
Những tiểu thư xuất thân quyền quý giống bọn hắn, quả thực có thể dễ dàng thích ứng tốt với cuộc sống như vậy, nhưng Phúc Bảo thì không được. Vinh Tín cảm thấy, nàng nên tự do tự tại, gả cho một nhà giàu bình thường, gia đình trong sạch, gả cho một người nam nhân có nhân phẩm tốt. Đã có hắn và Thiện gia chống lưng cho Phúc Bảo, nên không cần phải lo lắng nam nhân kia có gan to tày trời, dám làm gì có lỗi với Phúc Bảo.
Mấy năm nay ở chung với con cái của mình thì ít, cách xa thì nhiều, cho nên đối với Phúc Bảo, Vinh Tín thật sự yêu thương nàng như con gái.
“Thật sao ạ?”
Phúc Bảo thích nhất là nghe người khác khen mình cao. Cái này so với việc người khác khen nàng lớn lên xinh đẹp, thì thích hơn nhiều.
Kiếp trước, có lẽ bởi vì lúc nhỏ không được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, nên đến tuổi dậy thì, nàng vẫn như cũ, chỉ cao 1 mét 55. Kiếp này, bước chân vào thời cổ đại, bởi vì chiều cao trung bình của người cổ đại tương đối thấp, cho nên Phúc Bảo rất sợ mình ở kiếp này còn thấp hơn mình ở kiếp trước.
Bởi vậy, từ khi còn nhỏ, nàng có thói quen uống một lượng sữa bò hoặc sữa dê mỗi ngày, sợ mình trở thành người lùn lần nữa.
Bây giờ, nàng đã cao 1m rưỡi. Đối với nữ nhân cổ đại mà nói, chiều cao này cũng không tính là lùn. Nhất là, bây giờ nàng chỉ mới 14 tuổi, vẫn còn có thể cao hơn nữa.
Lúc tiểu cô nương vui vẻ, trên má ẩn hiện hai má lúm đồng tiền. Trên gương mặt hồng hào mũm mĩm, lại xuất hiện hai cái hõm nhỏ, khiến người khác không nhịn được, ngứa tay muốn chọc một cái.
“Đây là thằng con trai bất hảo của nhà Vinh thúc. Trong nhà, hắn xếp thứ 9, nên con có thể gọi hắn là Cửu ca, cũng có thể gọi hắn một tiếng Trường Thọ ca ca. Vinh thúc coi con như con gái, nên đứa con này của ta cũng không khác gì Phúc Đức ca của con.”
“Phúc Bảo muội muội.”
Ca ca! Khóe miệng Vinh Ưng hơi cong lên. Vị muội muội này so với thứ muội ở nhà, thì khiến người khác thích hơn nhiều.
Lúc này, Phúc Bảo mới nhìn thấy có một người đang đứng bên cạnh, chăm chú nhìn kĩ, rồi giật mình vì bộ dạng của đối phương.
Nam nhân như vậy, quả thực sinh ra chính là khiến cho nữ nhân cảm thấy tự ti. Theo bản năng, Phúc Bảo sờ lên mặt của mình, nghĩ tới ban ngày chính mình còn soi gương tự khen đẹp một phen, bây giờ thật muốn vì mình mà sám hối một trận.
Diện mạo này của nàng, so với nam nhân trước mặt, dù là một phần mười cũng không thể sánh nổi. Căn bản là không có tư cách để tự khen.
“Khụ khụ!”
Thấy cháu gái biểu hiện quá lộ liễu, Tưởng bà tử ở bên cạnh ho khan một tiếng, tuy rằng hôm nay, khi lần đầu tiên bà nhìn thấy đứa con trai này của Vinh Tín, cũng vô cùng sửng sốt. Tưởng bà tử đã sống hơn nửa đời người, cũng coi như đã bước một chân xuống mồ, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một bé trai như vậy.
Bà cảm thấy, cháu trai hay đọc thơ cái gì mà quang phong tễ nguyệt, chính là dùng để miêu tả thiếu niên này.
“Thích nhìn, thì có thể nhìn lâu một chút.”
Vinh Ưng đã sớm quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm với ánh mắt si mê rồi, nhưng không biết vì cái gì, cô nương trước mặt lại đặc biệt khiến hắn muốn trêu chọc một chút. Nghĩ tới ánh mắt hoảng loạn, thẹn thùng của đối phương, thật khiến người ta vui vẻ.
“Trường Thọ!”
Vinh Tín trừng mắt nhìn con trai, như thế nào lại có thể nói chuyện như đăng đồ tử như thế.
“Không phải là Phúc Bảo muội muội thích sao!”
Vinh Ưng cười hi hi ha ha. Thái độ thân thiết của hắn lúc này, vô tình đã làm phá vỡ khoảng cách. Tuy hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp mặt người Thiện gia, nhưng lúc ở chung lại không cảm thấy xa cách.
Phúc Bảo cũng cảm thấy đối phương không hổ danh là con trai của Vinh thúc, cũng giống như là Vinh thúc, không phải là loại người ỷ vào thân phận của mình mà xem thường người khác. Đặc biệt, đối phương lớn lên còn xinh đẹp như vậy, khiến cho Phúc Bảo phải ngại ngùng một phen. Sau đó, rất nhanh liền đem đối phương xếp vào hàng ngũ những người tính tình không tồi.
“Ngươi làm sao vậy?”
Hiện tại, Nghiêm Khôn cũng đã trở thành một người vô cùng bận rộn, ngoài việc quản lý chuyện làm ăn của cửa hàng thịt, hắn còn phải cùng Thiện Tuấn Hải xử lý đơn đặt hàng của những thương nhân bên ngoài. Vì công việc của hắn lu bu, nên khó tránh khỏi việc lơ đãng con trai bảo bối của mình.
Cũng may, Nghiêm Sơn Sinh luôn là đứa trẻ độc lập hiểu chuyện, cho dù không có cha chăm lo, hắn cũng tự chăm sóc bản thân mình rất tốt.
Nhưng hôm nay lại có chút khác. Nghiêm Khôn vừa mới bàn chuyện làm ăn trở về, liền thấy con trai đứng chẻ củi một mình trong sân. Củi đã được xếp thành một đống lớn trong góc, nhưng lại không chịu ngừng tay.
Điều này thật sự không hợp với lẽ thường nha! Nghiêm Khôn yên lặng quan sát, cảm thấy hình như tâm trạng của con trai hắn không được thoải mái, nên mới muốn phát tiết thông qua việc chẻ củi.
- Giải thích câu Quang phong tễ nguyệt nghĩa là gió mát trăng tỏ, bắt nguồn từ câu thơ của Hoàng Đình Kiên thời Bắc Tống khen tặng Chu Đôn Di, ý nghĩa là tấm lòng tự nhiên, cởi mở. Còn Đăng đồ tử nghĩa là kẻ háo sắc. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận