Nông Gia Lạc

Chương 40: Chuyện Lúc Trước

“Hôn !”
Nhìn biểu hiện của đường muội tam phòng, Thiện Phúc Tài cũng không biết mình sai chỗ nào, dù sao hắn cũng còn nhỏ, lúc này, rút tay đang định túm tóc tỷ tỷ lại, sau đó dài giọng, tủi thân nói với tỷ tỷ.
“Đại tỷ, hôn.”
Thiện Phúc Tài dang tay, vọt vào lòng đại tỷ, cũng may Thiện Phúc Tông kịp thời đỡ đường muội, nếu không, với cái cơ thể được nuôi quá đầy đặn của Thiện Phúc Tài, sẽ đụng ngã Mai Nương.
Quan hệ ruột thịt là cái gì đó rất kì diệu, rõ ràng lúc trước có nhiều chuyện không vui, nhưng lúc này nhìn biểu hiện ngoan ngoãn mong đợi của đệ đệ, Mai Nương không tự chủ được mềm lòng.
Nàng ngồi xổm xuống, đưa mặt đến trước mặt tiểu đệ.
“Bẹp” một cái, Thiện Phúc tài cũng thỏa mãn được tâm nguyện.
Lan Nương ở bên cạnh đang nghịch hoa, nhìn tỷ tỷ với đệ đệ hôn nhau, cũng đến bên xem náo nhiệt, hôn đệ đệ một cái, Thiện Phúc Tài lúc này cực kì vui vẻ.
Hắn được những hai cái hôn.
“Ta thấy nên để Vương Xuân Hoa ở nhà mẹ đẻ của nàng thêm một thời gian.”
Cách đó không xa, Tưởng bà tử vẫn luôn chú ý bọn nhỏ, nhìn thấy cảnh tượng một đám cháu trai cháu gái ở chung vui vẻ hòa thuận, liền nói với nhi tử bên cạnh.
“Nhà con lúc nào cũng để Phúc Tài dưới mắt, luôn lo lắng người nhà sẽ hại hắn, nhưng suy nghĩ cẩn thận, đều là huynh đệ tỷ muội một nhà, người nhà làm sao sẽ hại Phúc Tài, chẳng lẽ thật muốn làm loạn tới mức các huynh đệ tỷ muội hòa thuận, đem Phúc Tài loại ra bên ngoài mới được sao?”
Tưởng bà tử chỉ vào nơi Mai Nương đang che chở cho đệ đệ, chơi cùng đường huynh đường muội, biểu tình buông lỏng, nhìn vẻ mặt con trai nghiêm túc vài phần.
“Sau này, Mai Nương với Lan Nương gả chồng, chủ yếu phải dựa vào thân huynh đệ là Phúc Tài. Nếu không nhân lúc còn nhỏ khiến bọn nó có quan hệ tốt đẹp, chờ khi lớn một chút, ai cũng có tâm tư riêng, càng khó dựa vào. Không chỉ thế, nếu đời này con chỉ có một nhi tử là Phúc Tài, sau này, Phúc Tông với Phúc Đức chính là ca ca của nó, đều là chỗ dựa, người làm cha như con, chắc sẽ không hy vọng Phúc Tài trở thành người cô độc chứ hả?”
Tưởng bà tử nói đúng suy nghĩ trong lòng của Thiện Tuấn Hà. Hắn cũng nhận ra mấy ngày nay, thái độ của nhi tử đối với các huynh tỷ đệ muội đã thay đổi. Buổi tối lúc ngủ lại nói chuyện với hắn về đệ đệ, muội muội, nói về đại đường ca kể chuyện xưa, mà những chuyện này, lúc có Vương Xuân Hoa đều không xảy ra.
Lúc trước, con trai hắn cũng chỉ là đứa nhỏ, hắn cũng không tỏ vẻ bất mãn với việc thê tử bao bọc nhi tử quá mức. Bây giờ xem ra, chuyện này hắn cũng có phần sai, cũng may, bây giờ cứu vãn cũng chưa muộn.
“Vâng, để nàng ở lại cái nhà kia đi. Dù sao cũng phải để nàng hiểu rõ, cái nhà mẹ đẻ nàng luôn tâm tâm niệm niệm kia là loại gì, nếm mùi đau khổ đủ rồi sẽ biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên.”
Thiện Tuấn Hà cúi đầu cuốc mảnh vườn trồng rau, ồm ồm nói.
Vốn kế hoạch là để Vương gia bên kia chịu không được nữa, lúc tới cửa xin tha thứ mới tận dụng để Vương Xuân Hoa về. Giờ ngẫm lại, thời gian này phải kéo dài một chút nữa, miễn cho việc chưa nếm đủ đau khổ, sống thoải mái được mấy ngày lại nghĩ ra chuyện không an phận.
Thấy nhi tử không mềm lòng, Tưởng bà tử thở phào nhẹ nhõm.
Trong chuyện này, điều bà lo lắng nhất là việc con trai còn tình cảm với Vương Xuân Hoa, nếu nhi tử đã buông tay thì bà cũng có thể buông tay rồi.
“Các ngươi nghe gì chưa? Mấy ngày trước lão nhị Thiện gia đưa vợ hắn về nhà mẹ đẻ, trên trán vợ hắn còn chảy máu, lại còn lớn tiếng ồn ào. Không biết có phải là bị bà già đanh đá họ Tưởng đó đánh hay không?”
Mùa vụ vừa qua, những người phụ nữ trong thôn nhân lúc giặt quần áo ngoài bờ sông, tranh thủ ngồi tám chuyện.
“Có nghe nói, cũng không biết đã gây ra chuyện gì. Đã mấy ngày rồi, chưa thấy Xuân Hoa về, lão nhị Thiện gia cũng không có ý định đón người về, chắc không phải là Thiện gia muốn hưu Vương Xuân Hoa chứ?”
Lúc trước người trong thôn đều không nghĩ Vương Xuân Hoa có thể gả vào Thiện gia. Ba nhi tử Thiện gia, Thiện lão nhị tuy tầm thường nhất, nhưng dù sao cũng là con của vợ chồng Thiện lão, như vậy, đại gia nghiệp cũng sẽ có phần của hắn.
Hơn nữa, trong ba nhi tử Thiện gia, Thiện Tuấn Hà tuy là người khổ nhất, nhưng cũng là người hiền lành, chất phác nhất, khi ấy chính là rể hiền trong mắt không ít người. Lúc Tưởng bà tử đánh tiếng muốn chọn vợ cho hắn, cửa Thiện gia mau chóng bị đạp vỡ, tất cả các loại quanh co lòng vòng tới cháu gái ruột, cháu gái cháu ngoại linh tinh gì đó cũng tới hỏi thăm.
Vốn dĩ nghĩ, Tưởng bà tử thế nào cũng sẽ chọn cho nhi tử một người vợ môn đăng hộ đối. Kết quả bởi vì cái việc ngoài ý muốn, lại để Vương gia nghèo nàn kia được lợi.
Nghĩ lại Vương Xuân Hoa lúc đó gầy hơn hiện tại rất nhiều, lại bởi vì làm nông hằng năm, lớn lên vừa đen vừa gầy. Trừ khi là nhà nghèo không cưới nổi vợ, nếu không chẳng ai lại đi coi trọng nữ nhân như thế.
Sau này khi gả vào Thiện gia, cuộc sống hằng ngày quá tốt, cũng đỡ gây hẳn, khí sắc cũng tốt, tuy mập không nổi, nhưng tư sắc cũng thêm vài phần thanh tú.
Dù sao cách Vương Xuân Hoa gả vào cũng không đẹp đẽ gì, lại phá hủy không ít mộng đẹp của những cô nương độ tuổi kết hôn trong thôn, khoảng thời gian đó, không ít người nói bậy sau lưng nàng, chuyện nàng rơi xuống nước cũng bị truyền đi nhiều phiên bản khó nghe.
Nhưng trước khác nay khác, mấy năm nay nàng xây dựng hình tượng tiểu bạch thái, khiến mọi người đã quên cuộc sống của nàng trước khi xuất giá là thế nào, thấy hai con dâu còn lại của Thiện gia không xuống đất, còn Vương Xuân Hoa lại thường xuyên vác cuốc ra đồng, dần dần, chê bai Vương Xuân Hoa thì ít, chê bai Tưởng bà tử thì nhiều.
Mà Tưởng Huệ Lan cũng không quan tâm mấy thứ thanh danh hão huyền đó, những người đó cùng lắm chỉ nói thầm sau lưng, ai dám nói trước mặt bà, bộ không sợ bị bà cào rách mặt sao?
“Thật muốn hưu? Sao có khả năng chứ?”
Một người phụ nữ trẻ không tin nói: “Dù sao cũng đã có ba đứa con.”
Trong thôn nhiều người đánh vợ, ăn trộm ăn cắp, không phải đều mắt nhắm mắt mở mà sống qua ngày sao? Thời buổi này cưới một người vợ tốn kém quá nhiều, chưa kể, bất luận nam nữ, đã từng kết hôn, muốn tìm một đám tốt càng không dễ gì.
“Ngươi còn trẻ, không nhớ cảnh Vương Xuân Hoa gả tới lúc trước.”
Một người phụ nữ lớn tuổi bĩu môi. Bà có thể nhớ rõ ngày hôm ấy Vương gia kia nuốt trọn xấu hổ thế nào. Được nhiều lễ vật hỏi cưới của Thiện gia như vậy, lại để cho Vương Xuân Hoa tay không gả qua. Mà hỉ phục trên người cũng không phải là bộ Thiện gia đưa qua, mà là một bộ hỉ phục không biết từ đời nào, màu sắc đã phai, khiến Tưởng bà tử tức giận đòi từ hôn. Nếu không phải Thiện Tuấn Hà đứng ra hòa giải, ai biết được hôn sự này có thể thành hay không.
Cuối cùng, bộ hỉ phục Thiện gia đưa qua lại xuất hiện ở hôn lễ của em trai Vương Xuân Hoa, đây là tin tức người sang thôn bên dự tiệc kể lại, cũng không biết thật hay giả.
Tóm lại một câu, với cái thể loại thông gia như Vương gia, có cơ hội giải thoát, Thiện gia chỉ sợ cầu mà không được.
- Giải thích, Tiểu bạch thái là Vụ án Tiểu Bạch Thái trong tứ đại nghi án cuối đời nhà Thanh, vụ án nói về một cô gái tên là Tất Tú Cô được nhà họ Cát nhận làm con dâu từ nhỏ, nên gọi là Cát Tất thị, vì dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn, lại hay mặc áo xanh váy trắng, nên được mọi người là “Tiểu Bạch Thái”, trong tiếng Trung Tiểu Bạch Thái còn có nghĩa là cây cải thìa. Sau này cụm từ cải thìa thường dùng để miêu tả những người có số phận oan uổng thảm thương. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận