Nông Gia Lạc

Chương 189: Dò Hỏi

Lão thái thái bất công, luôn tin tưởng Phúc Bảo vô điều kiện, lúc này cũng một mực quả quyết mọi chuyện chính là như thế.
“Không có gì đâu ạ. Con với Phúc Bảo chỉ đang đùa giỡn thôi.”
Tuy vẫn chưa nghĩ ra được mình đã làm gì chọc giận Phúc Bảo, nhưng khi đối diện với nghi vấn của trưởng bối, phản ứng đầu tiên của Nghiêm Sơn Sinh vẫn là đem hết mọi chuyện đổ lên đầu mình.
“Là con nói bậy, khiến Phúc Bảo muội muội tức giận.”
Nhớ lại những lời mình vừa nói, rốt cuộc vì sao Phúc Bảo lại nổi giận với hắn nhỉ? Có lẽ vẫn là do lúc trước, Phúc Bảo tìm được cánh hoa khô và bột trân châu trong phòng hắn, đã phá vỡ hình tượng tráng lệ của hắn trong lòng Phúc Bảo, cho nên Phúc Bảo muội muội không vui, không muốn chơi cùng với hắn.
Biểu tình của Nghiêm Sơn Sinh vô cùng nghiêm túc, cảm thấy mình đã hiểu rõ được chân tướng sự việc.
Hắn chỉ vì muốn trắng trẻo hơn một chút, làn da mịn màng hơn một chút, có thể như vậy sẽ khiến Phúc Bảo muội muội thích hắn hơn một chút, giống tiểu thiếu gia nhà giàu mà ngày trước hắn nhìn thấy vậy. Dường như chỉ có nam nhân xuất thân cao quý, phẩm mạo xuất chúng mới xứng đáng ở bên cạnh Phúc Bảo.
Suy nghĩ đó khiến Nghiêm Sơn Sinh có chút ủ rũ. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã lấy lại tinh thần. Dù sao thì từ sau khi hiểu rõ tâm ý của bản thân, bảo hắn từ bỏ Phúc Bảo, hắn không làm được. Thay vì nghĩ tới những chuyện không thể này, chi bằng suy nghĩ về nguyên nhân khiến Phúc Bảo tức giận vẫn hơn.
Quả nhiên, dỗ dành cho mấy bé gái vui vẻ là một vấn đề cần phải nghiên cứu lâu dài.
“Con đừng có nói tốt cho Phúc Bảo muội muội của con như vậy, nhất định là con bé lại cáu kỉnh linh tinh rồi.”
Tưởng bà tử nhìn Nghiêm Sơn Sinh cười cười, trong lòng lại nghĩ, chút nữa phải qua chỗ cục cưng hỏi thăm một chút, đứa nhỏ Sơn Sinh này rốt cuộc đã nói cái gì bậy bạ, hay đã làm sai cái gì mà khiến nàng tức giận tới mức đấm người như vậy. Nếu là do Sơn Sinh không đúng, bà nhất định phải giúp cục cưng của mình xả giận cho thật đã.
Dù sao đứa nhỏ Sơn Sinh này cũng to xác, da dày, thịt nhiều, bị cục cưng đánh mấy cái cũng sẽ không thấy đau. Ngược lại, bà còn đang lo lắng cho cái tay bé nhỏ mềm mại của cục cưng, đánh vào cơ bắp chắc nịch như thế, có thể nào bị đỏ ửng, đau tay hay không?
Nghiêm Sơn Sinh đơn thuần còn đang suy nghĩ về cái vấn đề phức tạp là cớ gì mà Phúc Bảo nổi giận, cho nên, không thể nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Tưởng bà tử, nghe đối phương trách móc Phúc Bảo cáu kỉnh linh tinh, còn vì Phúc Bảo mà cãi lại.
“Phúc Bảo muội muội rất ngoan, chưa bao giờ cáu kỉnh linh tinh.”
Dù thế nào đi nữa, đối với Nghiêm Sơn Sinh, Phúc Bảo không bao giờ sai, Phúc Bảo tức giận với hắn chứng tỏ là hắn có lỗi.
“Đứa nhỏ ngốc này.”
Nghe những lời này của Nghiêm Sơn Sinh, tuy ngoài mặt Tưởng bà tử thở dài cảm thán, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng.
Quả nhiên mắt nhìn của bà không tệ, người thanh niên trước mặt này, cực kì thích hợp để trở thành chàng rể của cháu gái bà.
Nhưng mà con trai út nói cũng đúng, có một số việc dù sao cũng phải để nhà trai nói ra trước mới thích hợp, nếu mình quá vội vàng, mặc dù biết cha con Nghiêm gia cũng không vì vậy mà coi thường Phúc Bảo, nhưng vẫn có vẻ như là con gái Thiện gia bọn họ không ai thèm, trừ Nghiêm gia ra thì chẳng còn ai khác.
Cục cưng là bảo bối tâm can của cả nhà, sao có thể đến nhà người ta xin cưới chứ? Không thể nào có đạo lý tự mình tìm tới cửa người ta được!
Vì tin tưởng lời con trai út nói, nên cho dù lão thái thái đối với Nghiêm Sơn Sinh có tám phần hài lòng thì trên mặt bà vẫn không thể hiện ra.
“Cục cưng Bảo Nhi, lúc nãy nãi thấy con với Sơn Sinh ca của con xích mích với nhau à? Con nói cho nãi nghe, có phải Sơn Sinh ca của con bắt nạt con không?” Trước mặt cháu gái, lão thái thái luôn bao che khuyết điểm, tìm lý do thoái thác, bởi vì bà không thể tưởng tượng được vì sao cháu gái tính tình hòa ái của mình, lại tức giận mà đi đánh người khác như vậy.
“Hắn không bắt nạt con, là con bắt nạt hắn.”
Phúc Bảo không nghĩ tới chuyện vừa rồi của mình thế mà lại bị nãi nãi nhìn thấy. Tiểu cô nương với rung động đầu đời, không thể không biết xấu hổ mà giãi bày hết mọi tâm sự trong lòng mình với trưởng bối, lập tức tìm một cái cớ cho có lệ, mong chuyện này nhanh chóng qua đi.
Không sai, Nghiêm Sơn Sinh chính là bị nàng ức hiếp.
Đầu tiên là bị sắc nữ - nàng cưỡng bức ôm ôm ấp ấp, phá hỏng thanh danh trong sạch của hắn, Sau đó, lại bị nàng vô cớ đánh cho một trận, bị đánh cũng không biết lý do, không phải là làm cho hắn ủy khuất à.
Phúc Bảo chua xót nghĩ, nếu đối phương không thể nghĩ ra vì sao nàng lại có những hành động khác thường như vậy với hắn, thì nàng cũng không thèm quan tâm tên đầu gỗ đó nữa.
Nhưng nếu thật sự tên đầu gỗ kia không nghĩ ra thì phải làm sao bây giờ? Phúc Bảo có chút lo lắng, lập trường không kiên định mà nghĩ, có nên đưa ra một hạn định cho hắn, nếu đối phương thật sự không đoán ra, thì sẽ cho hắn gợi ý.
Cho nên cái thời hạn này là bao lâu thì mới tốt đây?
Một tháng? Không không không, một tháng lâu lắm.
Mười ngày? Mười ngày không nói chuyện với tên đầu gỗ kia, có khi nào hắn lại cho rằng nàng thật sự không thích hắn hay không?
Nếu không thì là ba ngày? Không dài, không ngắn, vừa vặn, thích hợp.
Lúc này, Phúc Bảo không nhịn được mà oán trách Khôn thúc, đều do Khôn thúc đặt cho đối phương một cái tên như thế, Sơn Sinh Sơn Sinh, trên núi mọc nhiều nhất còn không phải là cây cối, bụi rậm sao, tính tình đầu gỗ của hắn, y chang cái tên, không đổi được.
Nhưng có đôi khi nghĩ lại, chính là cái tính đầu gỗ đó, luôn đối xử với người khác rất chân thành, ngu ngơ ngốc nghếch như thế, mới khiến nàng thích.
Tưởng bà tử nhìn cháu gái làm trò trước mặt mình, lúc nhíu mày lúc cười ngô nghê, khiến người khác hoàn toàn không thể đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Con đừng có nói tốt cho Sơn Sinh ca của con, ta thấy, nhất định là hắn bắt nạt con, nếu không, sao con lại vô duyên vô cớ đánh Sơn Sinh ca ca của con chứ? Cục cưng Bảo Nhi đừng sợ, nói cho nãi nghe, nãi sẽ làm chủ cho con, dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để cục cưng Bảo Nhi của nãi chịu ủy khuất.”
Tưởng bà tử nhanh trí, dùng lời lẽ chính đáng để nói chuyện với cháu gái, bà không tin, không thể tra ra được bí mật của hai đứa nhỏ.
“Đừng đừng đừng.”
Phúc Bảo cho rằng nãi nãi sẽ làm thật, nhanh chóng mở miệng ngăn cản, rất sợ nếu mình chậm một bước, nãi nãi sẽ thật sự chạy đi tìm Nghiêm đầu gỗ để gây phiền toái.
“Thật sự không có chuyện gì mà, nãi, người cứ coi như là bọn con đùa giỡn đi.”
Trong lúc gấp gáp, Phúc Bảo thật sự không tìm ra được lý do hợp lý khiến hai người cãi nhau, chỉ có thể dùng tuyệt chiêu cuối cùng mà lần nào dùng nàng cũng thành công - nũng nịu, nhõng nhẽo, vì nàng biết rằng người trong nhà đều phải chịu thua bộ dạng này của nàng.
“Nãi nãi, nãi nãi, nãi nãi tuyệt vời của Phúc Bảo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận