Nông Gia Lạc
Chương 205: Phù Gia
Phù Tú Liên hiển nhiên đã quen với kiểu nói chuyện khó nghe này của nương nàng, không để trong lòng, chỉ im lặng, không lên tiếng, đến bên cạnh giúp múc nước từ lu đổ vào, sau đó ngồi xổm xuống giặt chậu quần áo chất đầy bên cạnh.
“Ngươi được lắm, ỷ vào việc Thiện gia coi mình như người thân, ta và ngươi đang nói chuyện, ngươi cũng không thèm hé răng!”
Phù Nương Tử cảm thấy nữ nhi này thật không biết điều, lớn lên chẳng khác gì cục nợ, ngay cả một câu nói dễ nghe cũng không biết nói, từ khi sinh ra đã chọc người tức giận. Phù nương tử không giặt quần áo nữa, nhéo hai cái thật mạnh lên người Phù Tú Liên, sau đó dùng chân đá thùng gỗ bên cạnh vào người nàng.
“Hôm nay ngươi phải giặt sạch sẽ đống quần áo đó cho ta, giặt không xong thì đừng hòng ăn cơm.”
“Nương, tự nhiên không đâu người lại đánh tiểu muội làm cái gì.”
Phù Xuân Sinh đang ngủ nướng trong nhà, bị tiếng đánh mắng bên ngoài phòng đánh thức, tỉnh dậy. Vừa ra cửa đã thấy nương hắn lại đánh chửi tiểu muội, nhịn không được nói một câu.
“Xuân Sinh, con dậy rồi à? Có đói bụng không? Nương có hấp bánh nhân đậu cho con nè. Tiểu muội của con chính là thiếu đòn, thiếu mắng, con cứ mặc kệ nó đi.”
Nhìn thấy con trai giúp Phù gia an cư lạc nghiệp của mình đi ra, Phù nương tử lập tức thay đổi nét mặt, miệng cười ngoác tận mang tai, vui mừng hớn hở lôi kéo con trai đi về phía nhà bếp.
“Lại là bánh trôi hấp nhân đậu à? Con ăn tới phát ngán lên rồi. Nương, khi nào trong nhà mới mua thịt thế?”
Phù Xuân Sinh liếc nhìn muội tử ruột thịt của mình, cũng không quá để ý vấn đề lúc trước nữa, theo nương vào nhà bếp, lúc nhắc đến thịt thì giọng điệu vui vẻ hơn nhiều.
“Nương cũng muốn mua thịt cho con ăn, nhưng mà điều kiện trong nhà lại không cho phép. Muội tử vô dụng của con giao hảo tốt với khuê nữ Thiện gia như thế, mà lại chẳng chịu xin nàng ta một ít thịt heo, thịt dê mang về. Thật không hiểu vì sao nó cứ ngu ngu ngốc ngốc, cả ngày đi theo sau mông nhà người ta. Chẳng lẽ là vì cảm thấy phân nhà người ta thơm?”
Phù Tú Liên nghe thấy tiếng nói từ trong phòng truyền đến, rõ ràng đã thành thói quen, nhưng vẫn như cũ không thể nhịn được, nước mắt không tiếng động men theo khóe mắt chảy xuống.
Nàng đập quần áo càng lúc càng mạnh, nước trong lu tuy lạnh lẽo nhưng cũng không lạnh bằng tâm của nàng lúc này.
Người nhà Phù gia không nhiều, chỉ có Phù lão gia, Phù nương tử cùng Phù Tú Liên và ca ca nàng, nhưng số quần áo nàng đang giặt là lượng quần áo tích tụ trong suốt cả một mùa đông. Quần áo dày nặng, bông thấm đầy nước như thế, không thể nào chỉ với sức của một người là có thể vắt khô. Còn có cả những vết bẩn trên cổ áo, vì mặc suốt năm ba tháng, vết bẩn đã đóng thành một lớp đen sì, chỉ dùng bồ kết để giặt thì rất khó làm sạch.
Thời tiết lúc này vẫn còn chút rét lạnh, vậy mà, trên mặt Phù Tú Liên lại lấm tấm mồ hôi nhễ nhại.
Phù Nương tử nói được làm được, đợi đến giờ cơm chiều, Phù Tú Liên vẫn chưa giặt sạch xong quần áo, nàng coi như đứa con gái này không tồn tại, chỉ gọi phu quân với con trai mình ra ăn cơm.
Đợi Phù Tú Liên giặt xong quần áo, vắt khô nước phơi lên, thì mặt trăng đã sớm lên cao, cả thôn vô cùng yên tĩnh, dường như không có tiếng người đi lại, còn mấy người Phù gia thì đã sớm đi ngủ.
Bếp đã lạnh thấu, đồ ăn lúc tối cũng không còn dư lấy một miếng, Phù Tú Liên trở về phòng mình, khóa cửa lại, đem ghế đẩu đặt lên trên giường, sau đó giẫm lên, nhón mũi chân lấy một cái hộp nhỏ từ trên xà nhà, bên trong có cất một ít bạc vụn cùng mấy miếng điểm tâm được bọc kĩ trong khăn tay.
Xoa cái bụng xẹp lép, Phù Tú Liên đắn đo tới lui, lấy một miếng điểm tâm ra, ngâm nó vào trong chén trà đã nguội lạnh, đợi điểm tâm tan hết, thì uống cạn chén trà với đống hỗn tạp bên trong xuống bụng, sau đó, lại rót thêm hai chén nước trà, miễn cưỡng cũng có cảm giác no bụng.
Đang lúc nàng chuẩn bị đem cất cái hộp kia, Phù Tú Liên dừng lại một chút, lấy trong ngực ra sợi dây buộc tóc mà Thiện Phúc Tài đưa cho nàng hôm nay.
Hồng hồng dịu dàng, đúng là màu sắc mà các nữ hài yêu thích. Phù Tú Liên cũng đang ở cái tuổi yêu thích cái đẹp, nếu không phải cái dây buộc tóc này có lai lịch quá mẫn cảm, nàng thật muốn ngay lập tức mang nó lên trên đầu, đáng tiếc, Phù Tú Liên không thể tùy tiện lấy dây buộc tóc này ra, vì chủ nhân của nó.
Thở dài, Phù Tú Liên cất dây buộc tóc vào hộp, đậy nắp lại, sau đó đặt lại phía trên xà nhà.
“Nương tử của Lão Căn cũng ở đây à.”
Tưởng bà tử chọn đúng thời điểm nương tử của Bạch Lão Căn tới làm khách ở một nhà trong thôn, cũng giả vờ đi tới thăm hỏi nhà này.
Bởi vì mới vừa trải qua đợt chạy nạn, cho dù mấy ngày nay đã tốt hơn, nhưng nương tử Bạch Lão Căn vẫn gầy còm, vàng vọt, phỏng chừng phải tịnh dưỡng thêm một khoảng thời gian dài nữa mới có thể tốt hơn một chút.
Đứng bên cạnh nàng ấy là một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, cũng tương tự như thế. Không cần phải so sánh với cháu gái Phúc Bảo được chính lão thái thái nuôi dưỡng đầy đặn xinh đẹp, với diện mạo như vậy, còn chẳng bằng một cô nương được nuôi dưỡng bởi một gia đình ít yêu thương trong thôn.
Tóc khô xơ, gương mặt gầy hóp, rõ ràng là đã đến tuổi gả chồng, nhưng trước sau suôn đuột, không lồi cũng chẳng vểnh, vừa nhìn là biết không hề mắn đẻ. Trong lòng Tưởng bà tử thầm bực bội, ánh mắt nhìn người của cháu trai bà sao có thể đặc biệt như thế, trong vô số những cô nương xinh đẹp đến tuổi gả chồng, lại nhìn trúng Bạch Hòe Hoa này?
Chỉ là, ngũ quan của Bạch Hòe Hoa vẫn rất xinh đẹp, Tưởng bà tử suy nghĩ, có lẽ dưỡng kĩ một chút, thân thể này cũng có thể đầy đặn trắng trẻo lên một chút.
“Thiện thẩm tử.”
Thiện gia chính là ân nhân của những lưu dân ở miếu hoang, vì thế, khi nhìn thấy Tưởng bà tử xuất hiện, nương tử của Bạch Lão Căn và Bạch Hòe Hoa đều cảm thấy vô cùng gần gũi.
Tưởng bà tử chú ý quan sát, cô nương Bạch gia này tuy rằng thân thể không được khỏe mạnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong suốt, có thể thấy rằng, nàng không phải là nữ hài có lòng dạ thâm sâu, xấu xa. Xét về tính cách, có thể nói, cô nương này kiên cường hơn Vương Xuân Hoa.
Giờ phút này, trong phòng còn có những người khác, Tưởng bà tử cũng không thể bày trò trước mặt người khác được. Đợi đến khi nương tử của Bạch Lão Căn cáo từ ra về, bà cũng lấy cớ trong nhà có việc, cùng nhau rời đi.
“Nương tử Lão Căn, ngươi đợi ta một lát.”
Tưởng bà tử từ xa gọi nương tử của Bạch Lão Căn và Bạch Hòe Hoa dừng lại, sau đó nói chuyện bóng gió, rồi đả động sang chuyện hôn sự của Bạch Hòe Hoa.
“Hòe Hoa cô nương này, ta vừa nhìn đã thấy rất có duyên. Nàng năm nay cũng đã mười lăm tuổi, không biết lúc ở quê hương đã có hôn ước gì hay chưa?”
Cái đứa cháu trai ngu xuẩn của nhà mình, cái gì cũng chưa tìm hiểu kĩ, đã nói mình coi trọng cô nương Bạch gia, còn chưa biết người ta ở quê đã định sẵn hôn ước hay chưa, hoặc là, người ta có nguyện ý rời xa quê hương để ở lại thôn Bình Liễu hay không đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận