Nông Gia Lạc

Chương 73: Mở rộng

“Mấy đứa cũng đừng có học muội muội, đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày. Học không ra cái gì, mai mốt không biết làm sao mà gả được chồng.”
Tuy Tô Tương trách cứ một hồi với hai cháu gái ngoan ngoãn, nhưng thực tế trong lòng nàng cảm thấy, con gái có học thêu thùa hay không cũng không quan trọng.
Từ khi con bé còn nhỏ, nàng và cha con bé đã tích góp của hồi môn cho nó. Trong tay có tiền bạc, chẳng lẽ lại sợ không có chỗ tốt để gả hay sao?
Nhưng Mai Nương với Lan Nương thì không được như thế. Nhìn bộ dạng của Vương Xuân Hoa, chính là một người không đáng tin cậy. Nhị bá ca tuy yêu thương con gái nhưng lại quá thành thật, cũng không giống loại người có thể tích góp của hồi môn phong phú cho con gái. Bởi vậy, các nàng chỉ có thể dựa vào năng lực của chính bản thân.
Tô Tương thật lòng đem tay nghề thêu thùa của mình dạy cho hai đứa nhỏ, cũng vì thương các nàng, hy vọng các nàng có thể học thật giỏi những chiêu thức ấy. Sau này, cho dù trượng phu không đáng tin, thì ít nhất, tự mình cũng có bản lĩnh mưu sinh.
“Vâng ạ.”
Mai Nương với Lan Nương gật đầu, ngoan ngoãn tiếp tục thêu khăn tay.
Mai Nương nhìn tam thẩm dịu dàng, từng nhiều lần tưởng tượng, vì sao tam thẩm dịu dàng này lại không phải là mẹ ruột nàng.
Có người mẹ ruột như tam thẩm, cho dù tam thúc có là người không đàng hoàng, thì nàng vẫn sẽ nhận làm cha.
“Sơn Sinh ca ca.”
Phúc Bảo không ngờ, ca ca vừa mới trở về trường, ông trời liền đưa một cứu tinh mới đến cho nàng. Mỗi ngày bị mẫu thân bắt học thêu hoa, người nàng cũng sắp mốc meo đến nơi rồi.
“Phúc Bảo muội muội.”
Nghiêm Sơn Sinh nhìn tiểu cô nương đang chạy về phía mình, muốn ôm nàng một cái, sau đó lại hôn nàng.
Nhưng hắn nhớ rõ, cha đã nói, bây giờ hắn đã không còn nhỏ, bọn họ khác nhau, nếu hắn làm ra động tác quá thân mật với Phúc Bảo, để người ngoài nhìn thấy, sẽ không tốt cho thanh danh của Phúc Bảo.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn bị người ta mắng chửi, bị hất hết chậu nước bẩn này đến chậu nước bẩn khác, đến giờ, chỉ có mấy đứa nhỏ của Thiện gia là chịu làm bạn với hắn. Nghiêm Sơn Sinh biết rõ miệng lưỡi của những bà tử rảnh rỗi kia xấu xa tới mức nào, ở bên ngoài đồn đại vớ vẩn, vô duyên vô cớ, khiến người ta vô cùng thống hận.
Chính hắn từng phải chịu khổ, nên càng không muốn Phúc Bảo phải chịu như thế nữa, dù chỉ một lần. Bởi vậy, mặc dù trong lòng rất rất muốn, nhưng hắn vẫn kiềm chế. Lúc Phúc Bảo chạy về phía hắn, hắn thận trọng, thành thục giấu tay ra sau lưng, sau đó gật đầu với nàng, gọi muội muội.
Đặt tay ra sau lưng là bởi vì hắn sợ, sợ mình không khống chế được sẽ chạy đến ôm tiểu cô nương.
“Bảo Bảo, trán muội bị sao thế?”
Bảo Bảo là cách xưng hô thân mật mà Nghiêm Sơn Sinh dùng để gọi nàng, nhưng từ trước đến giờ hắn chỉ dám gọi thầm trong lòng.
Nhưng khi Phúc Bảo đến gần, nhìn thấy trên trán nàng còn có dấu vết bị thương, hắn không khống chế được mà gọi ra.
Bảo Bảo?
Phúc Bảo run lên, có chút ê răng. Nhìn Nghiêm Sơn Sinh cao hơn mình cái đầu, biểu hiện nét mặt nghiêm túc, không thể tưởng tượng được, đối phương lại có thể mở miệng xưng hô buồn nôn như thế.
Cũng may, đối với nàng, Sơn Sinh là một ca ca trầm ổn, rộng rãi, tốt tính, hơn nữa hắn lại ít nói, không phải kiểu nam hài miệng lưỡi trơn tru, bởi vậy, tuy cách xưng hô này có hơi thân mật quá đà, Phúc Bảo cũng không suy nghĩ nhiều.
Ai bảo trong tên nàng có một chữ “Bảo” làm gì, bị gọi là Bảo Bảo cũng không có gì kì lạ.
“Không phải vết thương nghiêm trọng.”
Phúc Bảo xoa trán, vết thương này đã hết đau từ lâu rồi. Nàng còn đang vội vã muốn chia cho Nghiêm Sơn Sinh những thứ nàng lấy được trên núi.
“Huynh mau tới đây, xem muội với ca ca để cái gì ngon cho huynh này.” Lúc trong nhà chia quả rừng, nàng có để dành cho Nghiêm Sơn Sinh một ít.
Dù sao nhà người ta có cái gì tốt cũng nhớ tới nàng, ăn nhiều bánh kẹo của Nghiêm Sơn Sinh như vậy, nàng không cho lại người ta thì đúng là không còn gì để nói.
Với lại, Phúc Bảo cũng có ý đồ riêng của mình.
Gả cưới không biết mặt nhau ở cổ đại, nàng đã nhìn thấy vài cái. Còn không phải là bị chuyện của đại bá nương với nhị bá nương hù cho sợ sao? Từ nhỏ, nàng đã suy nghĩ muốn bồi dưỡng một vị phu quân mà mình có thể hiểu tường tận.
Bây giờ nhìn lại, chỉ có Nghiêm Sơn Sinh thành thật kiên định là lựa chọn tốt nhất của nàng.
Có điều nàng không nói với ai chuyện này, đối với bên ngoài cũng chỉ thể hiện như một ca ca thân thiết, dù sao tương lai cũng thay đổi rất nhanh, ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Nói xong, Phúc Bảo nắm tay Nghiêm Sơn Sinh, dắt hắn về phòng.
Nghiêm Sơn Sinh chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm hắn nho nhỏ, mềm mềm, hắn không dám phản kháng, sợ mình dùng lực mạnh quá, sẽ khiến tiểu cô nương bị thương.
Bảo Bảo của hắn không chút rụt rè, Nghiêm Sơn Sinh có chút đỏ mặt, nhưng không nỡ bỏ lỡ sự ấm áp này.
Chỉ lần này thôi, sau này, hắn sẽ dạy muội muội thật tốt, để muội muội không chạm tay, chạm chân với hắn, làm ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.
Nghiêm Sơn Sinh nghĩ như vậy, lặng lẽ, cầm lại tay Phúc Bảo.
Dù chưa ăn thức ăn ngon mà Phúc Bảo để dành cho mình, trong lòng hắn đã ngọt hơn cả mật đường.
“Thẩm tử, lần này ta tới là muốn bàn với người một chút về việc mở rộng chăn nuôi.”
Bọn nhỏ đi chơi rồi, người lớn cũng không để ý nhiều, Nghiêm Khôn nhìn con trai bị Phúc Bảo kéo đi, rồi cùng Tưởng bà tử bàn luận ý tưởng.
Rừng cây yên tĩnh, trừ tiếng côn trùng kêu thì không có bất cứ tiếng gì khác.
Một con sóc nâu sọc đỏ béo ú ôm một hạt thông thật to, chắc nịch, đứng ở cành của cây đại thụ, nhìn về phía chân núi.
Nó đã chuẩn bị tốt những thứ mà nó cho là ăn ngon nhất rồi, vì sao cô bé đáng yêu của nó vẫn chưa tới tìm nó.
“Ý ngươi là muốn chúng ta mở rộng quy mô chăn nuôi sao?”
Tưởng bà tử nghe dự định của Nghiêm Khôn, cảm thấy có chút khó khăn, nhưng nghĩ tới cảnh tượng mà hắn miêu tả, trong lúc nhất thời lại có chút mong mỏi.
Nghiêm Khôn nói, hiện tại nếu cứ giữ số lượng heo, gà, vịt mà Thiện gia cung cấp thì quá ít. Hắn hy vọng nhà bọn họ có thể mở rộng quy mô nuôi dưỡng heo, gà, vịt, và thêm những vật nuôi khác. Nhưng mà, nói miệng thì dễ, chứ muốn làm thật tốt thì hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng.
Bây giờ mới chỉ nuôi mấy con vật này, mà đã đủ khiến người trong nhà mệt thở không ra hơi rồi, nếu lại nuôi thêm 1 ít nữa, cho dù người trong nhà có muốn ngủ hay không, thì mùi từ đống chất thải của đám vật nuôi này, cũng sẽ khiến người trong nhà ngủ không ngon.
“Đại nương, người có từng nghĩ đến chuyện, tu sửa trại nuôi heo thành cái lớn hơn, sau đó thuê người trong thôn tới giúp đỡ hay không?”
Nghiêm Khôn vẫn có chút dã tâm. Những năm này, đúng thật là dựa vào gia súc để kiếm tiền lời từ Yến gia, nhưng số tiền ít ỏi này không khiến hắn thỏa mãn, hắn muốn nhiều tiền hơn nữa, để tích góp thật nhiều của cải cho con trai mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận