Nông Gia Lạc
Chương 203: Hảo Tỷ Muội
Tuy rằng chủ động đề cập tới hôn nhân, nhưng trong lòng Thiện Tuấn Hải vẫn như cũ, không vui vẻ gì. Nhìn Nghiêm Sơn Sinh hớn ha hớn hở tươi cười ngây ngô, tự nhiên càng thêm tức giận. Sau khi trở lại hậu viện, đối diện với đứa con rể tương lai này, lập tức phồng mang trợn má.
“Vâng, vâng.”
Nghiêm Sơn Sinh đã sớm vui mừng tới mức chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa rồi. Lời này của Hải thúc còn không phải là đợi đến khi Phúc Bảo mười tám tuổi, sẽ gả nàng cho hắn sao? Nói cách khác, qua mấy năm nữa, Phúc Bảo chính là nương tử của hắn.
“Hừ!”
Thiện Tuấn Hải muốn nhìn thấy vẻ nuối tiếc trên mặt của Nghiêm Sơn Sinh, ai biết được tên ngốc to con này căn bản không thèm để ý đến ý tứ trong lời nói của hắn, trái lại, còn khiến mình thêm tức giận, sắc mặt lại càng không tốt.
Tô Tương ở bên cạnh khẽ cười. Nàng với phu quân mình khác nhau, đối với đứa con rể tương lai Nghiêm Sơn Sinh này, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thấy vừa lòng.
“Sau này các ngươi đã là hôn phu, hôn thê, để tránh điều tiếng, bớt tìm Phúc Bảo chơi đùa, nói chuyện đi.”
Thiện Tuấn Hải trừng mắt, nhìn con rể đang sốt ruột, cảm thấy mấy năm này trước khi gả con gái cho người ta, tạm thời phải để tên con rể này khó chịu một chút.
Nghe câu nói đó, ý mừng trên mặt Nghiêm Sơn Sinh cuối cùng cũng biến mất. Hắn há to miệng, á khẩu, không nói được gì. Có chút không hiểu, vì cớ gì lúc không phải hôn phu, hôn thê thì chẳng có nhiều kiêng dè, mà sau khi trở thành vị hôn phu, hôn thê rồi, thì việc gặp mặt của hắn và Phúc Bảo lại trở nên gian nan như thế?
“Hừ!”
Thiện Tuấn Hải bất mãn nhìn tên tiểu tử ngốc này. Cuối cùng cũng hòa được một ván! Cơn khó chịu bí bức nhanh chóng được giải tỏa, chắp tay sau lưng, nghênh ngang rời đi trước mặt Nghiêm Sơn Sinh.
Hắn nhất định phải cho tên tiểu tử ngốc này biết, quyền uy của nhạc phụ là bất khả xâm phạm.
Hôn sự của Phúc Bảo chính là một đề tài luôn được mọi người chú ý. Bởi vậy, khi nhìn thấy bà mai Hoa tươi cười bước ra khỏi Thiện gia, người trong thôn đều tò mò, liền vây quanh bà hỏi thăm. Chẳng mấy chốc, việc hôn sự của Phúc Bảo và Nghiêm Sơn Sinh đã lan truyền khắp thôn xóm.
Hôn sự cũng đã định, Nghiêm Sơn Sinh cũng không tiện ở lại Thiện gia nữa, vì thế, hai cha con nhanh chóng thu dọn hành lý trở về. Tội nghiệp cho Nghiêm Sơn Sinh, bản thân hắn vốn có một đống lời muốn nói với Thiện Phúc Bảo, lại chỉ có thể nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt kia. Cầm trên tay mấy bình thuốc mỡ còn phảng phất mùi hương của Phúc Bảo, trông hắn đáng thương vô cùng, lúc thì cúi đầu hậm hực, khi thì cao hứng phe phẩy cái đuôi, tâm tình thay đổi thất thường.
Sau khi cha con Nghiêm Sơn Sinh đi, hai tỷ muội thân thiết của Phúc Bảo là Ngưu Thiết Hoa và Phù Tú Liên lại cùng nhau tới. Cả hai đều đã quen cửa quen nẻo, tiến đến thẳng phòng của Phúc Bảo, cười đùa nói chuyện xoay quanh vấn đề hôn sự của nàng.
“Ngày xưa còn luôn mồm luôn miệng nói cái gì mà mình chỉ xem Nghiêm Đại Lang là ca ca chứ. Xem ra, là tình ca ca nha.”
Ngưu Thiết Hoa thực sự vui mừng thay cho hảo tỷ muội của mình. Nhờ có Phúc Bảo mà các nàng cũng quen thuộc Nghiêm Sơn Sinh, biết đối phương là một phu quân có thể giao phó cả đời.
“Ngươi còn chê cười ta, sao không nói Thiết Ngưu ca của ngươi đi!”
Tuy Phúc Bảo vẫn còn đang choáng váng, nhưng lúc vui đùa cùng tiểu tỷ muội, nàng vẫn là một Phúc Bảo vô cùng nhạy bén, chỉ với một câu đơn giản đã khiến Ngưu Thiết Hoa trở nên ngượng ngùng.
Thiết Ngưu mà nàng nhắc đến, chính là vị hôn phu của Ngưu Thiết Hoa. Nhắc tới cũng khéo, đối phương tên là Hoa Thiết Ngưu, cái tên này đọc ngược lại chính là Ngưu Thiết Hoa. Mối hôn sự này do trưởng bối trong nhà định ra năm Ngưu Thiết Hoa mười hai tuổi, gia cảnh đối phương cũng xem như giàu có, trong nhà có hai huynh đệ, không có tỷ muội, quan hệ không quá phức tạp, trưởng bối Hoa gia cũng có tiếng là phúc hậu. Lúc trước, khi mối hôn sự này được quyết định, đã có không ít cô nương thầm ngưỡng mộ Ngưu Thiết Hoa.
Hoa Thiết Ngưu, người cũng như tên, cường tráng như nghé con. Vào thời điểm nông nhàn, hắn thường xuyên lên núi săn bắt vài con thú rừng, phụ giúp gia đình. Mối hôn sự này được định ra, cũng là do hai người đã gặp nhau vài lần. Hắn đối với cô nương nhanh nhẹn như Ngưu Thiết Hoa rất hài lòng, từng vào dịp lễ khất xảo trong đêm thất tịch, dùng số tiền mình tích góp được, mua tặng Ngưu Thiết Hoa một chiếc khăn thêu. Mà đối với vị hôn phu tương lai này, Ngưu Thiết Hoa cũng rất vừa lòng, chỉ khi nói chuyện với đối phương, nữ hài trước giờ luôn tự nhiên phóng khoáng mới lộ ra chút nữ tính yêu kiều.
Phù Tú Liên nhìn Phúc Bảo cùng Ngưu Thiết Hoa đùa giỡn, miệng tươi cười nhưng ánh mắt lại có chút ảm đạm.
Nàng so ra còn lớn hơn Phúc Bảo một tuổi, năm nay cũng đã mười lăm, nhưng trong nhà vẫn không có ý định làm mai cho nàng.
Trong lòng Phù Tú Liên rất rõ ràng, người nhà là vì tiếc sức lao động của nàng, tiếc số bạc mà nàng kiếm từ việc giúp đỡ Phúc Bảo đón tiếp những vị khách quý trong thành đến. Không những vậy, cha mẹ nàng còn có dã tâm không muốn để người khác biết, đó là hy vọng nàng có thể được một trong số những quý nhân đó nhìn trúng, đến lúc đó, dù làm nô hay làm tì gì cũng được, leo lên quyền thế của quý nhân, cũng có thể giúp đỡ những huynh đệ của nàng một chút.
Bởi vậy, chuyện mai mối đối với nàng mà nói, chính là chuyện không dám mơ tưởng.
Rõ ràng mấy năm trước, thỉnh thoảng trong nhà vẫn có bà mai tới cửa cầu hôn, nhưng có lẽ vì bị cự tuyệt quá nhiều, mà những nhà có ý với nàng cũng dần dần không tới nữa. Tú Liên nghĩ, kết cục tốt nhất của mình có lẽ là chờ tới lúc mười tám tuổi, cha mẹ sẽ dùng lễ hỏi giá cao để gả đại nàng cho một nam nhân nào đó.
So sánh với hạnh phúc của hai tỷ muội tốt, tuy Phù Tú Liên đã quen với chênh lệch khoảng cách như vậy, nhưng cũng không nhịn được mà có chút chua xót.
“Phù thẩm còn chưa giúp ngươi thu xếp hôn sự à?”
Tuy Phúc Bảo cùng Ngưu Thiết Hoa đùa giỡn, nhưng cũng không bỏ qua sự biến hóa của Phù Tú Liên. Nghĩ tới cha mẹ nàng ấy trọng nam khinh nữ như vậy, nàng nhịn không được mà cảm thấy đáng tiếc thay nàng ấy.
Kỳ thật, Phù Tú Liên chỉ mới là một cô nương mười lăm tuổi thôi, chuyện thành thân lúc này vẫn còn là quá sớm, chưa chắc đã tốt đối với thân thể của nàng. Hơn nữa, vì ăn uống không đầy đủ, lại thường xuyên phải ra đồng làm việc phụ giúp gia đình, nên so với những cô nương cùng tuổi, Phù Tú Liên nhỏ con hơn hẳn. Nếu không phải Phúc Bảo thường xuyên đưa cho nàng ấy một ít thức ăn, thì còn không biết nàng ấy sẽ gầy tới mức nào.
Hiện tại, tuy Phù Tú Liên đã mười lăm tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng không khác gì những bé gái đang học lớp 3 lớp 4 ở thời hiện đại. Thiết nghĩ, ở thời cổ đại, những bé gái ở độ tuổi như vậy đã phải kết hôn, sinh con, chẳng khác gì một tội ác.
- Giải thích về lễ Khất xảo trong đêm thất tịch. Theo truyền thuyết, đêm thất tịch tức là mùng 7 tháng 7 âm lịch, chim ô thước sẽ chắp cánh làm thành cây cầu bắc ngang sông Ngân để Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau. Chức Nữ có tài dệt lụa nên đêm đó, phụ nữ lập bàn thờ ở sân trước, dâng lễ vật gồm trái cây, các vật lạ kết bằng chỉ 7 màu, đeo trâm ngọc 7 lỗ, hoặc trâm vàng, mặc xiêm y màu hồng để cầu xin tài khéo tay. Vì vậy, đêm này gọi là lễ hội khất xảo tức là xin được khéo léo. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận