Nông Gia Lạc

Chương 44: Hòa Li

Những lời Lữ Tú Cúc nói quả thật có lực sát thương cực đại. Tuy Thiện Tuấn Sơn luôn miệng nói không sao, nhưng trên thực tế, hắn được dạy theo quan điểm Nho giáo, thật sự vẫn có chút khó chấp nhận những thứ Lư An Nương từng trải qua.
Nhưng mà hắn động lòng trước rồi mới biết được quá khứ của Lư An Nương, nên Thiện Tuấn Sơn mới miễn cưỡng bỏ qua chuyện Lư An Nương từng là kĩ nữ, từng trèo lên giường của vô số nam nhân.
Bây giờ Lữ Tú Cúc lại nói ra những điều hắn muốn quên kia, khiến cho hắn thẹn quá hóa giận.
Nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ cần không phải ngốc thì đều hiểu rõ, ngay cả Lữ Tú Cúc chỉ vì tức giận mà thuận miệng nói ra những lời vừa rồi.
Nàng thế mà lại bại dưới tay một kĩ nữ?
“Lập tức bắt nữ nhân kia bỏ đứa nhỏ, sau đó cắt đứt mọi liên hệ với nàng.” Thiện lão gia thật sự muốn bổ đầu con trưởng của mình ra, xem thử trong đầu hắn rốt cuộc bị chập dây thần kinh nào, mà lại đi nuôi một kĩ nữ chuộc thân làm vợ lẽ, lại còn để cho kĩ nữ đó mang thai.
“Cha.”
Thiện Tuấn Sơn nhìn sang bên cạnh, cúi đầu không nói lời nào, thể hiện chút trầm mặc của người con trưởng, kiên quyết nói với Thiện lão gia: “An Nương đang mang thai, dù sao cũng là con của con, cũng là con cháu của Thiện gia chúng ta.”
“Thiện gia chúng ta không có con cháu do kĩ nữ sinh ra, cũng như Thiện gia chúng ta sẽ không cho phép một kĩ nữ bước chân vào cửa.” Tưởng bà tử nhìn con dâu trưởng bi thương đứng một bên. Trước đây tuy bà luôn cảm thấy cô con dâu này có vấn đề này, vấn đề kia, nhưng trong việc này, đều là nữ nhân, bà vẫn đứng về phía con dâu trưởng này.
“An Nương đã được chuộc thân, nàng dù sao cũng là người đáng thương. Trước đây đã bị cha mẹ mình bán vào kĩ viện, khi đó nàng căn bản là không thể phản kháng, nhưng dù trong nghịch cảnh, nàng có thể dựa vào năng lực bản thân mà tự ra khỏi vũng bùn kia. Nàng là nữ tử tốt đáng được kính nể và tôn trọng.”
Mấy ngày nay, Thiện Tuấn Sơn vẫn luôn lo lắng sợ hãi. Bởi vì hắn biết, đệ đệ sẽ không giấu giếm thay hắn, ngược lại, đối phương sẽ vì để cha mẹ vui vẻ, chỉ ước nhanh chóng nói chuyện này với cha mẹ, củng cố vị trí của mình trong lòng cha mẹ.
Lão tam vẫn luôn gian trá nham hiểm như vậy, Thiện Tuấn Sơn cảm thấy trên người đối phương không hề có thứ gọi là tình nghĩa huynh đệ.
“Ta thấy trong đầu ngươi chỉ toàn là phân. Làm gì có chuyện nữ nhân tốt sẽ đi làm vợ lẽ cho nam nhân đã có gia đình? Ngươi cũng đừng nói với ta là các người thật lòng yêu thương nhau. Ta nhổ! Nếu ngươi không phải chưởng quầy tửu lâu, nhà chúng ta không phải có chút sản nghiệp, ngươi nói xem, cái người đàn bà như cái trạm dừng đó có thể yêu thương kính trọng ngươi hay không?”
Tưởng bà tử không chút nể mặt chọc thủng cái vỏ bọc của Thiện Tuấn Sơn: “Giờ ta chỉ hỏi ngươi một việc, ngươi tính xử lý nữ nhân kia thế nào?”
Cho dù có như thế nào thì Tưởng bà tử cũng sẽ không để nữ nhân kia bước vào cửa.
“Chờ An Nương…” Thiện Tuấn Sơn dừng lại, hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí nói: “Chờ An Nương bình an sinh hạ hài tử trong bụng, con muốn đứa nhỏ nhận tổ quy tông. Dù sao An Nương cũng không màng danh lợi, không để ý danh phận, đến lúc đó sẽ vẫn để nàng bên ngoài như cũ, không để Tú Cúc nhìn thấy, cũng sẽ không làm thay đổi địa vị của Tú Cúc.”
Từ đầu tới cuối, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc để Lư An Nương làm thiếp. Dù sao cũng mấy năm đèn sách, hắn biết làm vậy là vi phạm luật lệ Đại Khương. Cho dù hắn có chán ghét cuộc sống hôn nhân thì cũng không muốn làm ảnh hưởng đến con trai.
Dựa theo quy củ của Khương quốc, là người đọc sách tham gia khoa cử thì bắt buộc phải có gia cảnh trong sạch, nếu mà có người cha phạm luật ở tù thì đời này, Phúc Tông không thể tham gia khoa cử.
Nếu gặp quan viên địa phương nghiêm khắc, vì Thiện gia chưa phân gia nên Thiện Phúc Tài và Thiện Phúc Đức cũng không có hy vọng làm quan.
Có điều, người ngoài với thông phòng không tồn tại khế ước giấy tờ thì không sao cả. Luật pháp đối với việc này cũng không quy định khắc nghiệt. Chỉ cần hắn để Lư An Nương làm người ngoài, hoặc là thị nữ bên người thì không ai có thể làm khó hắn.
Tuy làm như vậy sẽ khiến An Nương tủi thân, nhưng đối phương là người thấu tình đạt lý, không màng danh lợi, nàng cũng sẽ không để ý đến những thứ này.
Nghe con trai trưởng đĩnh đạc nói, Tưởng bà tử trừng mắt, đây có thật là đứa con khôn khéo của bà hay không?
Thật không biết nên cảm thấy may mắn vì đối phương vẫn còn tỉnh táo, không nghĩ tới việc cưới nữ nhân kia về làm thiếp, hay là nên vì người đàn bà mưu mô kia mà tiếc hận. Nàng ta dùng hết tâm huyết để quyến rũ đứa con này của bà, thậm chí còn mang thai đứa nhỏ, có điều nàng diễn tốt đến mức, từ đầu tới cuối, con trai bà cũng không có ý định rước nàng ta vào cửa. Không biết, nếu nữ nhân kia biết được những gì con trai bà vừa mới nói thì sẽ có cảm giác gì.
“Cái nhà này, có ta thì không có nàng ta, có nàng ta thì không có ta. Nếu ngươi một lòng một dạ với nữ nhân kia, vậy thì chúng ta hòa ly, để ngươi cưới nữ nhân kia vào cửa.”
Lữ Tú Cúc mạnh mẽ kiên quyết, nghe ra cho tới lúc này, phu quân ngang nhiên muốn cho đứa nhỏ kia một danh phận, còn muốn tiếp tục nuôi dưỡng nữ nhân kia ở bên ngoài, lập tức nổi giận lôi đình, muốn chém chết nam nhân trước mặt, lại muốn giết con hồ ly tinh kia, muốn ngọc thạch câu phần.
“Con dâu trưởng!”
Tưởng bà tử nặng nề quát, “Chuyện này là Tuấn Sơn sai, nhưng ngươi cũng đừng nhất thời xúc động,. Trước khi nói những lời này thì cũng phải nghĩ tới Phúc Tông.”
Hòa ly không phải chuyện đơn giản. Thậm chí Vương Xuân Hoa làm ra chuyện như vậy bà cũng chưa từng nghĩ tới việc để nàng ta ra khỏi con trai. Huống chi trong chuyện này, từ đầu tới cuối đều oan ức cho con dâu trưởng Lữ Tú Cúc.
Về lý, Tưởng bà tử đứng về phía con dâu trưởng, nhưng là mẹ ruột của Thiện Tuấn Sơn, bà không thể không thay con trai mà suy nghĩ tốt mọi chuyện.
Con trai!
Lữ Tú Cúc nhìn người bên cạnh đang che chở mình. Đây là con trai độc nhất nho nhã, yếu đuối của nàng. Cơn giận dữ lập tức nguôi ngoai, gương mặt lộ ra vẻ nhu nhược, tiều tụy.
Thấy vợ mình lập tức an tĩnh ngay khi mẫu thân nhắc tới con trai, Thiện Tuấn Sơn ngược lại cảm thấy mình đã tìm được bước tiến mới, lấy lại tinh thần định, có chuyện muốn nói.
“Lão nhị, đi lấy thước sắt tới đây.”
Thiện lão gia chú ý nét mặt của con trai trưởng, thấy trên mặt hắn có nét vui mừng, liền nói với con trai thứ.
“Lão gia.”
“Cha.”
Những người Thiện gia đều biết, cái thước đó tồn tại để làm gì, không kìm được mà kinh hô.
Cái thước sắt kia cũng coi như là vật gia truyền của Thiện gia. Đó là vật năm xưa lão sư dạy nghề cho Thiện lão gia tặng ông làm quà ra nghề, mấy năm nay luôn đặt ở lò rèn. Người Thiện gia khiếp sợ nó, là bởi vì nó cũng chính là thước gia pháp của Thiện gia, chỉ khi trong nhà có người phạm lỗi lớn thì mới có thể mang thước ra.
Trong trí nhớ của cả nhà, thước này chỉ mới được dùng một lần, kết quả của lần đó mọi người đều cảm thấy như chỉ mới hôm qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận