Nông Gia Lạc
Chương 114: Hầu vương
Nhưng trừ núi rừng ra, từ khi sinh ra đến giờ, Phúc Bảo chưa từng thấy người khai khẩn đất đai để trồng cây ăn quả.
“Chi chi!”
Tới địa bàn của chính mình, cuối cùng hầu vương đã có thể an tâm, tiếp đãi tiểu bảo bối mà mình vừa mới tìm được.
Tuy nàng không có lông tóc đen vàng xinh đẹp, không có cái đuôi thật dài, không có mông hồng xinh đẹp, nhưng ai bảo nàng lại đáng yêu như thế, hầu vương cảm thấy, nó có thể chấp nhận được hết những khuyết điểm của bé con.
“Chi chi chi!”
Không chỉ có hầu vương thích Phúc Bảo, mấy con khỉ khác đối với kẻ ngoại lai như Phúc Bảo cũng yêu thích không thôi. Nhất là mấy con khỉ nhỏ, nếu không phải bị mẹ chúng giẫm lên đuôi, thì chỉ sợ cả đám đã nhảy lên người Phúc Bảo.
Trước kia, khi được bầy sóc yêu thích, trong lòng Phúc Bảo không hề có cảm giác sợ hãi, dù sao thì kích thước của bọn sóc cũng không lớn. Nhưng đám khỉ thì không giống thế, con khỉ con nhìn qua thì có nét đáng yêu, nhưng bộ dạng của mấy con khỉ lớn so với nàng đều là lớn hơn, cơ bắp lại cực kì rắn chắc. Đặc biệt là hầu vương đang ôm nàng, chính là con khỉ có hình thể lớn nhất, dù cho bộ mặt nhìn có vẻ hiền lành, nhưng nhìn qua cũng có chút dọa người.
“Xì !”
Hầu vương thật sự ngang ngược, bởi vì nó có địa vị chí cao vô thượng trong bầy khỉ. Lúc này, nhìn đám khỉ con mơ ước bảo bối của nó, điều này đã chọc giận hầu vương. Nó nhe răng, khiến mấy con khỉ nhỏ đang vây quanh Phúc Bảo phải bỏ chạy.
“Chi chi !”
Thấy đám khỉ con nghe lời, hầu vương liền khôi phục lại bộ dáng ôn hòa. Nó ngồi trên ghế cỏ mềm mại, hai chân giữ chặt Phúc Bảo trong ngực, tay rảnh rỗi, có thể bắt rận giúp bé con trong lòng.
Chỉ tiếc, bé con này có ít lông tóc quá, không có nhiều chỗ để nó bắt rận.
“Hầu vương, ngươi đưa ta về nhà có được không? Cha mẹ ta sẽ lo lắng cho ta lắm.”
Thấy bầy khỉ không uy hiếp mình, Phúc Bảo hơi to gan. Nàng biết đám khỉ không hiểu được những lời nàng nói, nhưng nàng vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình, làm một số động tác để đám khỉ dễ lý giải. Chỉ là, không biết bọn chúng có thật sự hiểu ý tứ của nàng là gì hay không.
Lúc nãy nàng bị khỉ bắt đi, đám bạn đi cùng đều nhìn thấy, chỉ sợ là bây giờ mọi người trong nhà đều đã biết, sẽ nôn nóng lên núi tìm nàng.
Phúc Bảo là đang cầu xin hầu vương, nhưng trong mắt hầu vương, tiểu bảo bối mình vừa cướp được đang quơ chân múa tay muốn bọn nó khiêu vũ. Nó vui vẻ ngẩng mặt, gào lên 1 tiếng. Phúc Bảo chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám khỉ vốn dĩ đang yên tĩnh, bắt rận, ăn trái cây, sau khi nghe tiếng gào của hầu vương, tất cả liền hào hứng vặn eo lắc hông, bắt đầu múa may quay cuồng.
“Chi chi !”
Hầu vương muốn cho cô bé đáng yêu biết, đám khỉ tụi nó cũng biết khiêu vũ, không những thế, còn nhảy rất tốt nữa.
Lúc này Phúc Bảo thực sự khóc không ra nước mắt. Mấy năm nay được người nhà chiều hư, không nhịn được mà khóc rống lên.
“Chi chi chi !”
Hầu vương nóng nảy, vò đầu bứt tai, dỗ không được bảo bối trong lồng ngực, chỉ có thể gào rít với đám khỉ kia. Nhất định là chúng nó nhảy quá xấu, khiến bảo bối của nó phải khóc.
“Chi chi chi !”
Hầu vương không biết biểu đạt ý của mình như thế nào, liền ôm Phúc Bảo nhảy lên một cây đại thụ. Nó quyết định, mang bé con bảo bối đi nhìn những bảo bối khác của nó.
“Chi chi !”
Hầu vương ôm Phúc Bảo trèo lên một cây cổ thụ đường kính hơn 1 mét rưỡi, ước chừng phải 2 đến 3 người lớn mới ôm hết được. Từ ngoài nhìn vào, cái cây này um tùm xanh tốt, không khác biệt gì so với những cây khác trong rừng.
Nhưng không phải tự nhiên mà hầu vương lại mang nàng đến cái cây này, điều này nghĩa là gì, chính là cái cây này có gì đó khác biệt so với những cây cổ thụ khác, chỉ tiếc là dù cho Phúc Bảo vắt hết óc để nghĩ cũng không thể phát hiện ra.
Nhưng cũng nhờ đoạn nhạc đệm này, nàng tạm thời không cảm thấy khổ sở thương tâm nữa, mà chỉ nhìn hầu vương, thắc mắc rốt cuộc vì sao đối phương lại mang nàng đến cái cây này.
“Chi chi chi chi !”
Nhìn tiểu bảo bối đã không còn khổ sở nữa, trên mặt hầu vương có vài phần đắc ý, ra lệnh cho đám khỉ ngu ngốc kia ngừng nhảy, đem bảo bối của mình lấy ra cho tiểu bảo bối xem.
Theo động tác của đám khỉ, Phúc Bảo mới phát hiện, cây cổ thụ này khác biệt với những cây cổ thụ khác ở chỗ, bên trong nó bị đục rỗng. Phía dưới sự che chắn của lùm lá cây, là một cái hốc cây rất sâu, khi vạch đám lá ra, trong không khí tỏa ra một mùi hương thơm của hoa quả kết hợp với mùi rượu thơm nồng.
Lập tức, Phúc Bảo liền liên tưởng đến một thứ rượu ngon trong truyền thuyết là hầu nhi tửu.
Theo truyền thuyết, hầu nhi tửu là do khỉ thu thập trăm loại trái cây trong núi, đặt trong hốc cây của mình để tạo thành. Bởi vì quá trình ủ rượu như thế có độ khó cao, khả năng thành công rất thấp, nên loại rượu này rất quý giá, ngàn vàng cũng không thể đổi.
Đầu tiên, muốn tạo ra hầu nhi tửu phải đảm bảo trái cây được cất giữ trong hốc cây rỗng qua khỏi mùa đông mà không bị hư, bởi vì muốn trái cây lên men tự nhiên, cây rỗng bắt buộc phải kín gió. Tiếp theo, đám khỉ cũng không có ý thức về việc chủ động ủ rượu, bình thường, hầu nhi tửu hình thành là do đám khỉ quên mất nơi cất giữ trái cây của mình, mà những trái cây đó lại bị đè nát, một ít vi khuẩn bám trên mặt vỏ sẽ tạo thành men rượu, phải đồng thời đạt được cả hai điều kiện này, thiếu một thứ cũng không được.
Là một kẻ sành ăn, ở thời hiện đại, một người chỉ cần tiêu một chút tiền là cũng thấy đau lòng như Phúc Bảo, đã bỏ tiền ra mua một bầu hầu nhi tửu được đánh giá cao trên mạng. Nhưng chẳng qua chỉ là do người hiện đại bắt chước cách thức của khỉ mà sản xuất, thật sự không bằng một góc những gì hầu nhi tửu được miêu tả trong sách vở, khiến cho Phúc Bảo có chút thất vọng đối với hầu nhi tửu.
Nhưng lúc này thì khác, chỉ mới ngửi thấy mùi rượu lan tỏa và nhìn thấy rượu trái cây xanh thẫm bên trong hốc cây thôi, người ta đã có thể cảm nhận được, đây quả là loại rượu bất phàm.
Phúc Bảo cảm thấy, bây giờ mình có thể hiểu rõ vì sao người xưa có thể cố chấp theo đuổi hầu nhi tửu như vậy, cũng hiểu được vì sao ngàn vàng cũng không thể đổi được nó.
“Chi chi chi!”
Ngửi được mùi hương này, không chỉ Phúc Bảo thèm thuồng, mấy con khỉ xung quanh cũng bắt đầu kích động đến mức vò tai bứt tóc. Một con khỉ con thoát khỏi sự khống chế của mẹ mình, trèo lên hốc cây cổ thụ, trong tay còn cầm một cái chén rượu mẻ không biết lấy từ đâu ra, thử thăm dò, muốn múc một miếng rượu từ trong hốc cây ra uống.
“Xì !”
Hầu vương rống với con khỉ không nghe lời một tiếng, sau đó đưa móng vuốt tát nó một cái bay xuống đất. Khỉ mẹ vội chạy đến, ôm lấy khỉ con ngốc bị đập ngã, xoa đầu nó, chạy đến chỗ bầy khỉ đang đứng bên ngoài, sợ hãi nhìn hầu vương.
Mấy con khỉ khác thấy vậy cũng không có bất cứ ý kiến gì. Bởi vậy, có thể thấy trong bầy, hầu vương có quyền lực tuyệt đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận