Nông Gia Lạc

Chương 159: Cảnh Báo

“Trưởng thôn, các vị thúc bá, hẳn là mọi người đều đã nghe nói, con gái nhỏ nhà ta với đám khỉ trên núi rất thân với nhau. Chuyện này không phải là ta nói quá lên, mà là đám khỉ trên núi cảnh báo cho chúng ta. Nếu nói về cảm nhận thiên tai, thì chúng ta có thúc ngựa, cũng không thể đuổi kịp bọn chúng.”
Thiện Tuấn Hải không nói chuyện bọn họ đem lương thực lên núi cho bầy khỉ, chỉ nói việc bầy khỉ đã lẩn sâu vào trong núi, chỉ sợ trước khi mùa đông năm nay kết thúc, bọn chúng sẽ không xuất hiện ở khu vực dưới chân núi nữa, và cũng chính là lúc chia tay, chúng nó khoa chân múa tay để cảnh báo với bọn họ, ý bảo bọn họ nhanh chóng dự trữ lương thực.
Nếu không phải vì sắp có chuyện lớn xảy ra, sẽ chẳng có lý do gì mà bầy khỉ đó lại rời cả đàn đi, lại còn khẩn trương quơ chân múa tay làm động tác tích góp lương thực trước mặt Phúc Bảo.
“Chuyện này, cũng không nhất định là như vậy.”
Lời của Thiện Tuấn Hải quả thật làm thôn trưởng hơi do dự, nhưng ông cũng không quá tin tưởng: “Có thể là do các ngươi đã lý giải sai ý tứ của bầy khỉ. Với lại, lời của khỉ, chưa chắc đã đúng!”
Lương thực nhà trưởng thôn vẫn chưa bán hết, cáo già như ông thừa biết, từ trước đến nay, giá lương thực vào mùa đông là cao nhất. Mỗi năm khi thương lái đến thu mua lương thực, giá lương thực vào mùa đông, giá của mỗi thạch có thể cao hơn bình thường mấy chục quan. Cái này cũng không thể coi là số tiền lớn, đối với người có căn nhà rộng rãi, đủ chỗ để cất giữ lương thực, như Vương Bỉnh Sinh mà nói, số lợi nhuận này có được dễ như trở bàn tay, ông ta cũng không ngại giữ số lương thực đó ở trong nhà lâu hơn một chút, đợi khi giá lương thực được mức tốt nhất, thì mới bán ra.
Thật không dám giấu giếm, hôm qua, cái người mà thường xuyên tới nhà ông mua lương thực, đã mạo hiểm bất kể gió tuyết mà đến nhà ông bàn chuyện thu mua, giá cả đã vượt qua giá đỉnh điểm của năm ngoái, khiến Vương Bỉnh Sinh vô cùng rung động. Nhưng ông cũng nghe nó, vì tuyết lớn phong tỏa đường đi nên giá lương thực ở huyện thành đang tăng cao, cảm thấy cái giá này còn có thể tăng hơn nữa, nên mới từ chối thương lái kia. Theo ông thấy, mai kia, vị thương lái đó sẽ còn tới nữa, đến lúc đó, dù đối phương ra giá cao hay thấp, ông cũng sẽ bán hết số lương thực kia. Bởi vì ông cảm thấy, đợt tuyết này sẽ không kéo dài quá lâu nữa, lương thực bên ngoài sẽ vận chuyển vào được.
Lúc này, nghe Thiện Tuấn Hải nói, ông liền nghĩ, số lương thực trong tay mình không thể bán. Bởi vì ai cũng biết, nếu thật sự có bão tuyết, đợt thiên tai này sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến vụ thu hoạch màu xuân năm sau. Nếu xảy ra chuyện không hay, số lương thực này của nhà ông sẽ không chỉ để cho cả nhà vượt qua mùa đông, mà còn phải đủ để qua được mùa xuân năm sau. Cả gia đình, còn có gia đình nhỏ của con gái, với số lương thực trong tay của ông, cũng phải miễn cưỡng lắm mới đủ cho tất cả mọi người dùng.
Suy nghĩ của Vương Bỉnh Sinh vô cùng phức tạp, một bên là khả năng nguy cơ tiềm tàng, một bên là lợi nhuận mê người. Nếu ông nghe theo lời Thiện Tuấn Hải, bão tuyết tới lại đi thu mua, thì tổn thất cũng không hề nhỏ nha.
“Thôn trưởng, ta chỉ nói với mọi người chuyện ta biết trước. Lúc trước, người lớn trong thôn từng truyền miệng nhau rằng nạn hạn hán đã chết bao người, ngay cả trẻ nhỏ trong thôn cũng biết. Nếu đám khỉ trên núi không gạt người, thì ảnh hưởng của trận bão tuyết này, chưa hẳn sẽ nhỏ hơn trận hạn hán của vài thập niên trước. Những chuyện nên làm, ta đều đã làm, nghe hay không nghe, thì tùy vào mọi người.”
Thực sự Thiện Tuấn Hải đã hoàn thành nghĩa vụ của mình, bởi hiện tại, hắn không có đủ khả năng để đảm đương nhiều việc. Lỡ như bão tuyết không đến, Thiện gia bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm về mọi tổn thất của người trong thôn. Vì cái gì ư? Vì hành động của Thiện gia lúc này sẽ khiến người trong thôn nghĩ rằng nhà bọn họ đang lợi dụng chuộc lợi hay sao?
“Ngươi đừng làm ta khó xử!”
Vương Bỉnh Sinh buồn rầu nói. Một đám người đức cao vọng trọng, tụ lại một chỗ, thầm thì, xì xào nhỏ giọng thảo luận, cuối cùng vẫn không cho Thiện Tuấn Hải một đáp án rõ ràng.
Chẳng qua, sang ngày hôm sau, Thiện Tuấn Hải để ý thấy, thôn trưởng cùng vài vị tộc trưởng đã mạo hiểm đi dưới trời tuyết, đến từng nhà, gõ cửa từng hộ dân trong thôn, Hắn liền biết, những lời hắn nói đã lọt vào tai thôn trưởng và nhóm tộc trưởng.
Những người đó đều là trưởng bối trong thôn, không ít người còn có bối phận lớn trong gia tộc, so với lời Thiện Tuấn Hải thì lời của bọn họ hữu dụng hơn nhiều. Ít nhất, Thiện Tuấn Hải có thể chắc chắn rằng, sau khi nghe bọn họ khuyên bảo, hơn một nửa số nhà trong thôn sẽ không vội vàng bán đi lương thực vào lúc này.
Chỉ tiếc, vào thời điểm mới thu hoạch, đa số những hộ trong thôn đều đã bán hết lương thực, cho nên khi nhắc nhở những nhà đó, cùng lắm chỉ có thể khiến bọn họ tiết kiệm trong việc ăn uống lương thực đang dự trữ trong nhà, cố giữ đống lương thực đó ăn càng lâu càng tốt, cố gắng đợi đến vụ thu hoạch mùa xuân.
“Ngươi nói có phải là tà môn không? Trận tuyết này rơi đã lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự giống như Thiện lão tam nói, sẽ có bão tuyết xảy ra?” Mới sáng sớm, người trong thôn đã trèo lên thang, cầm chổi, quét sạch tuyết trên nóc nhà.
Lúc này, tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi. Trên nóc nhà, vừa mới dùng chổi quét tuyết đi, thì đã có lớp tuyết mới đọng lại.
Mấy ngày nay, độ ấm ngày càng thấp. Lúc trước, mặc một cái áo bông dày nhất trong nhà, còn có thể miễn cưỡng ra ngoài. Bây giờ lại không được như thế, nếu không bọc người kín mít như cục bông, thì không có can đảm ra bên ngoài.
Da thịt trên má bị lộ ra ngoài, bị gió lạnh tạt vào, đau như dao cắt. Ra cửa mà không có công phu trên người, những chỗ không được che kín có thể bị đỏ bừng vì đông lạnh, sờ lên vô cùng bỏng rát.
Bởi vì nhiệt độ thấp cùng với tuyết đọng, sinh hoạt của người trong thôn phải chịu sự ảnh hưởng không hề nhỏ.
Đầu tiên, việc đồng áng hoàn toàn bị ngưng trệ. Không phải là người trong thôn không muốn ra đồng làm việc, mà là sau khi tuyết đọng, mỗi ngày bọn họ phải xử lý tuyết đọng trên nóc nhà và ngoài cửa nhà mình, đây đã là một vấn đề vô cùng gian nan, căn bản không thể chú ý đến chuyện đồng ruộng. Còn nữa, trong thời tiết như vậy, hoa màu đã sớm bị đông chết, đất đai cũng bị đông cứng, cho dù dùng cái xẻng sắt tốt nhất, thì một ngày cũng không đào được mấy phần, thậm chí cho dù có đào được, thì hôm sau sẽ lại bị đông cứng lần nữa.
Tiếp theo, chính là vấn đề uống nước. Thời tiết lạnh như vậy, mấy cái giếng nước cùng với con sông chảy qua thôn mà người trong thôn hay lấy nước, đều đã hoàn toàn bị đóng băng.
Ngày mùa đông, người lớn có thể không tắm rửa, không giặt giũ quần áo, nhưng không thể không uống nước và nấu nướng. Ngay từ đầu, người trong thôn đã tính toán sai lầm, một đám đục băng lấy nước, về sau nhờ có Phúc Bảo nhắc nhở, mới đổi thành nấu chảy tuyết, như vậy có thể giảm bớt khá nhiều sức lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận