Nông Gia Lạc
Chương 94: Nấu Ăn
Hơn nữa, bởi vì gia vị ở thế giới này có chút khác biệt với gia vị ở thế giới trước nàng từng sống, cũng thiếu nhiều loại gia vị quen thuộc, nên nàng muốn thử xem, những gia vị đang có trước mặt này, có thể biến những thức ăn mà nàng biết thành như thế nào.
Chưa biết tương lai có thể làm giàu hay không, nhưng trước mắt, chỉ cần có lộc ăn là tốt lắm rồi.
“Nãi nãi, người cho con thử đi mà.”
Phúc Bảo túm vạt áo của lão thái thái, cả người rất nhanh quấn lấy bà. Thịt Ba Chỉ cũng gắt gao móc móng vuốt vào quần áo, cố gắng không để mình bị vứt ra ngoài, đuôi xõa tung, đong đưa theo động tác của Phúc Bảo, lắc lư đến mức muốn hôn mê luôn.
“Được rồi, được rồi, vậy để cho con thử xem sao.”
Tưởng bà tử cảm động, nước mắt lưng tròng. Bà nghĩ, Phúc Bảo đã lớn như vậy nhưng trước giờ chưa từng học qua nấu ăn, có thể làm ra được cái thứ gì chứ, cùng lắm là lãng phí một ít nguyên liệu nấu nướng thôi, cứ để nàng trải qua một lần, biết nấu ăn phiền toái như thế nào, đoán chừng đến lúc đó không cần bà khuyên bảo, Bảo Nhi bé nhỏ liền liều mình bỏ chạy.
Lão thái thái bất đắc dĩ đem sạn trên tay giao cho Phúc Bảo, sau đó đưa những nguyên liệu đã cắt thái xong cho nàng. Còn mình thì ở một bên trông coi, đề phòng dầu nước văng tung tóe khiến nàng sợ hãi, ngã từ trên ghế xuống.
“Nương, đồ ăn hôm nay hình như hơi quá lửa, sao lại cháy sạch thế này.” Thiện Tuấn Hải cùng Thiện lão gia từ ngoài về, bận việc cả ngày, người toàn mồ hôi.
Tô Tương bưng cho hai người hai chậu nước, để bọn họ rửa sơ qua, sau đó trực tiếp ăn cơm.
Người nhà sau khi phân gia thì không có nhiều quy củ như trước, Thiện Tuấn Hải đao to búa lớn ngồi trên ghế dài, gắp một miếng rau xào hơi cháy, nói với đầu bếp Tưởng bà tử.
“Phi, chỗ nào cháy chứ hả? Cái này không phải là vừa đủ lửa à? Phúc Bảo của chúng ta vất vả như vậy, mới làm được cho người làm cha như ngươi một bữa cơm, kết quả lại bị ngươi chê trách? Cái thứ xấu xa, đồ không có lương tâm.”
Tưởng bà tử trừng mắt nhìn con trai một cái, trong tay lại mang ra một tô củ cải nấu tương, so với những món đang để trên bàn thì tốt hơn vài phần.
“Phúc Bảo nấu?” Thiện Tuấn Hải trừng mắt nhìn con gái với mẹ ruột đang đi tới.
Phúc Bảo chép miệng, nàng cũng không nghĩ tới, ở hiện đại đã quen dùng bếp ga, khiến nàng không thể khống chế tốt bếp lửa. Hơn nữa, vì tuổi còn nhỏ, cầm cái sạn sắt kia có chút khó khăn, sau đó lại xào nấu khiến cho thức ăn có chút khét.
Nhưng mà, nàng tin chắc đây chỉ là thất bại tạm thời, chờ nàng quen thuộc với bí quyết sử dụng bếp lửa, nhất định sẽ nấu cho người nhà những món ăn ngon.
“Ta nói, hôm nay những món rau trên bàn này, sao lại có thể ăn ngon như vậy cơ chứ.”
Con gái mình nấu, đừng nói là bên ngoài chỉ có một chút hơi cháy sém, cho dù có bưng lên cho hắn một chậu than, cũng phải nói là ăn ngon.
“Ý của ngươi là, trước kia, ta và nương tử ngươi xào rau không đủ ngon hả?” Hiển nhiên Tưởng bà tử không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.
“Ăn ngon, cái nào cũng ngon hết, trong nhà chỉ có đồ con nấu là khó ăn nhất.”
Thiện Tuấn Hải đau khổ, một đám nữ nhân trong nhà đều không cho hắn đường sống.
“Ha ha ha.”
Thấy bộ dạng bức bách, túng quẫn của Thiện Tuấn Hải, những người khác trong nhà đều không nhịn được cười.
Phúc Bảo thẹn thùng núp vào ngực cha, cũng không ngại người hắn bẩn thỉu, đầy mồ hôi.
Hôm nay là bữa ăn đầu tiên, cũng coi như là bước đột phá khi nàng đến thế giới này. Nàng tin tưởng, chỉ cần một thời gian nữa thôi, nàng nhất định sẽ làm ra những món ăn có thể khiến người nhà khen ngợi mỹ vị từ trong thâm tâm.
“Cái gì, bốc thăm cái gì chứ? Thím à, người là dì ba của Tô Hải nhà con đó.”
Vừa nghe Tưởng bà tử nói, việc thuê người lần này bà sẽ dùng phương thức bốc thăm, nhị tẩu Tô Tương ở trong đám người, liền không nhịn được mà cao giọng. Vốn dĩ nàng còn nghĩ, với mối quan hệ thân thiết giữa nhà họ với Thiện gia, thì lúc thuê người, nàng chắc chắn sẽ có một chỗ.
Đến lúc đó, một tháng ít nhất cũng kiếm được mấy trăm quan. Bởi vì con cái Tô gia đều đã lập gia đình, nên theo quy củ trong nhà, những gia đình nhỏ đều có thể giữ lại một nửa số tiền mà họ kiếm được, nửa còn lại thì nộp vào quỹ chung của gia đình, đợi sau khi hai vợ chồng già Tô gia ra đi thì sẽ có thêm phần chia. Bởi vậy đối với mấy người con dâu Tô gia mà nói, mấy trăm quan thu vào này, đã có một nửa nằm trong túi họ.
Nhưng ai ngờ, Tưởng bà tử lại không làm theo lẽ thường. Bọn họ là họ hàng gần gũi thân thiết như vậy, mà cũng không cho đi cửa sau, không chịu châm chước cho họ.
Nghĩ như vậy, Tô nhị tẩu liền cảm thấy cô em chồng của mình thật vô dụng, nàng ấy dù gì cũng là con dâu Thiện gia, nhưng lại không nghĩ cách giúp người nhà mẹ đẻ.
“Việc của ngươi à.”
Tưởng Thục Lan không nghĩ rằng đứa con dâu thứ 2 của mình lại lập tức nhảy ra. Buồn cười, con dâu làm sao thân bằng con gái chứ? Lúc này, con dâu thứ 2 mở miệng như vậy, chẳng khác nào đang làm khó con gái bà, Tưởng Thục Lan làm sao có thể cho đứa con dâu này sắc mặt tốt.
Bà nhìn chằm chằm, cảnh cáo 4 nàng dâu của mình, sau đó quay sang nói với Tưởng bà tử, người vừa là thông gia vừa là tam đường tỷ của mình: “Ta cảm thấy biện pháp này rất tốt. Cho dù được chọn trúng hay không, tất cả mọi người đều không cảm thấy ủy khuất. Qua hôm nay, mọi người vẫn là hàng xóm, láng giềng thân mật.”
Tưởng Thục Lan vẫn nhớ những năm tháng mình làm nha hoàn cho nhà giàu có, bên trong hậu viện, đã quen rồi với cảnh những nữ nhân lục đục đấu đá nhau, còn có mẹ chồng nàng dâu, hai đời làm hỏng chuyện lớn của con cái. Bà tiếp thu những thứ đó, bên trong hậu viện những nhà quyền quý chưa chắc đã đứng đầu, nhưng ở nơi nông thôn này, đủ để bà nắm chắc phu quân cùng 4 người con trai, 4 người con dâu đều phải chịu thua bà.
Làm con dâu của Tô gia chưa chắc đã sung sướng, ai bảo nam nhân trong nhà đều chỉ biết có nương của bọn hắn cơ chứ. Nhưng đứng ở lập trường của Tưởng Thục Lan mà nói, bà cảm thấy mấy đứa con trai đều do mình sinh hạ, nuôi lớn, nghe lời bà là chuyện hết sức bình thường. Ngược lại, nếu mà nghe lời nương tử, có nương tử lập tức quên nương, thì khác gì ăn cháo đá bát.
Bởi vậy Tưởng Thục Lan cũng không sợ mấy người con dâu này. Điều duy nhất khiến bà lo lắng, đó là sau khi bà chết, mấy đứa con trai của mình bị con dâu thổi gió qua tai, không thân thiết với muội muội Tô Tương này. Bởi vậy, trước giờ bà làm việc gì cũng luôn kiềm chế, cũng không để mấy con dâu bị mất mặt trước nhiều người.
Hôm nay tự dưng con dâu thứ 2 lại ngoi lên, coi như đã đụng chạm vào điểm mấu chốt của Tưởng Thục Lan bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận