Nông Gia Lạc

Chương 228: Giấc Mộng Đẹp

Tưởng bà tử cả đời làm lụng vất vả, cho dù có tiền, vẫn có thói quen tự mình quét tước nhà cửa, giặt giũ quần áo, cơm nước, nhưng bà không nỡ để cháu gái bảo bối phải như mình, với bà mà nói, cháu gái nên hưởng phúc cả đời.
“Vâng ạ.”
Tô Tương với Thiện Tuấn hải tiếp tục gật đầu, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, nếu nương không nói tới những việc này, hai người bọn họ có lẽ cũng không nghĩ tới.
“Chuyện tiếp theo ta nói tương đối quan trọng.”
Còn chưa xong, Phúc bảo bên cạnh nghe tới mức muốn hôn mê bất tỉnh, lập tức cảm thấy buồn cười, có cảm giác như nhà bình thường chuyển mình một cái thành nhà giàu mới nỗi.
Mấy năm nay nàng biết trong nhà kiếm được tiền, lại không ngờ kiếm được nhiều tiền như thế, lúc này nghe nãi nãi liệt kê của cải trong nhà, Phúc Bảo lập tức tỉnh táo, không ngờ minh từ một cô gái nhà nông có chút của cải, lại biến thành thiên kim tiểu thư đời thứ hai của gia đình giàu có.
“Công thức nấu ăn của tiệm ăn nhà chúng ta, đa số là do Phúc Bảo nghĩ ra, tiệm ăn này là tâm huyết của Phúc Bảo, cho nên đợi nàng xuất giá, cái tiệm ăn này cũng sẽ là của hồi môn của nàng, ngoài ra, trang trại chăn nuôi của nhà chúng ta, ta cũng dự định cho cục cưng Bảo Nhi hai phần cổ phần danh nghĩa.”
Trong trang trại chăn nuôi của Thiện gia, Nghiêm gia có hai phần cổ phần danh nghĩa, thêm phần của Phúc Bảo nữa là bốn phần, sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của Thiện gia.
Tưởng bà tử nghĩ, cháu trai Phúc Đức nếu mà đọc sách, tương lai trúng cử làm quan, đợi sau khi vợ chồng lão tam qua đời, sáu phần này cũng có thể phân chia lần nữa.
Nhưng nếu Phúc Đức không có năng lực, sáu phần cổ phần danh nghĩa kia cũng có thể coi như là căn cơ để Thiện gia có thể an cư lạc nghiệp, để con cháu hưởng phúc đức của tổ tông, tiếp tục kế thừa Thiện gia.
Đây cũng là tâm tư của Tưởng bà tử, huống chi với bà mà nói, cháu gái với cháu trai tình cảm tốt như vậy, đừng nói là ca ca muốn chiếm một ít lợi ích của nàng, hay là muốn Phúc Bảo cho nhiều một chút thì đứa nhỏ thiện tâm kia cũng sẽ không cự tuyệt.
“Quá ẩu tả.”
Thiện lão gia ấp úng lẩm bẩm một câu, đồng ruộng là vật chết còn không nói, tiệm ăn với trang trại chính là hao con gà đẻ trứng vàng, làm sao có thể để cho người không phải con cháu Thiện gia.
Mấy thứ này cho cháu gái làm của hồi môn chẳng phải đồng nghĩa với việc đưa cho Nghiêm gia sao?
Đáng tiếc, Thiện lão gia bất mãn cũng chỉ trong giây lát, rất nhanh, ông bị Tưởng bà tử trừng mắt nên an tĩnh lại, ngồi trong một góc lầm bầm không phát biểu ý kiến của mình nữa.
Lão thái bà này, càng già càng hung hãn, ông cũng không muốn so đo với bà.
Giải quyết xong nhân tố bất ổn là lão nhân này, Tưởng bà tử nhìn về phía hai vợ chồng con trai út.
Nghiêm túc mà nói, sau này phân gia là việc của hai người bọn họ, có đồng ý với việc phân chia của bọn họ hay không, bọn họ mới là người có quyền lên tiếng nhất.
“Con không có ý kiến.” Thiện Tuấn hải lắc đầu, cho con gái không ít của hồi môn, nhưng nghiêm túc mà nói, tài sản để lại cho con trai trưởng cũng không ít, lúc trước khi bọn họ phân gia, cũng không bằng số lẻ của lúc này.
Nếu con trai không có cuộc sống tốt, chỉ có thể là do hắn không có bản lĩnh, nhưng Thiện Tuấn Hải không cảm thấy đứa con trai hắn nuôi dưỡng là người không có tiền đồ.
Tuy rằng đứa con trai này sẽ không tha củ cải trắng về khiến hắn vô cùng thất vọng.
Của hồi môn của Phúc Bảo, đã xác định được đại khái, lúc này nàng đã không thể nói nên lời, sao nàng lại có thể hạnh phúc như vậy chứ.
“Tiểu tử thúi, mơ mộng cái khỉ gì thế?” Nghiêm Khôn gõ cửa phòng con trai không nghe thấy động tĩnh, dứt khoát mở cửa đi vào.
Lúc này Nghiêm Sơn Sinh đang ngủ trưa say sưa, không biết có phải là mơ thấy giấc mộng đẹp hay không, miệng cười toe toét.
Nghiêm Khôn cười cười, đóng cửa phòng con trai lại.
Làm cha liền chúc hắn giấc mộng sớm trở thành hiện thực.
Nghiêm Sơn Sinh đang ở trong một giấc mộng đẹp, trong mơ, Phúc bảo mặc áo cưới màu đỏ, nhìn nàng e lệ, ngượng ngùng, không biết vì sao, cả người Nghiêm Sơn Sinh nóng lên, một luồng nóng nhảy nhót lung tung trên người hắn, khiến hắn muốn làm một số chuyện kỳ quái với Phúc Bảo.
Thí dụ như là ôm nàng, như là hôn nàng, hay là…
Nghiêm không biết cái gì còn thân mật hơn hôn môi, nhưng hắn biết, chuyện vợ chồng, nhất định sẽ có việc khiến hắn kích thích, rung động hơn cả hôn môi, trong giấc mộng kia, hắn đưa tay thăm dò, chậm rãi cởi lớp áo đỏ ngoài cùng trên người Phúc Bảo, Nghiêm Sơn Sinh nuốt nước miếng, trong giấc mộng, Phúc Bảo không phản kháng, chỉ là càng thêm thẹn thùng, mê người, hắn lấy hết can đảm, cởi tiếp lớp thứ hai, lớp thứ ba…
Bảo Bảo của hắn biến thành một củ hành tây, Nghiêm Sơn Sinh chảy nước mắt, khóc lóc, quần áo này, không cởi hết được rồi.
Sau đó, hắn liền tỉnh giấc.
Nghiêm Sơn Sinh tỉnh dậy, nhìn trần nhà, hạnh phúc, cười ngây ngô.
Mơ thấy Phúc Bảo gả cho hắn, thật là tốt biết mấy.
Chỉ tiếc, hiện thực quá tàn khốc so với giấc mộng, nghĩ tới nhạc phụ đại nhân đề phòng hắn như phòng lang sói, Nghiêm Sơn Sinh thở dài, ngày tháng hạnh phúc còn phải chờ.
Đợi đến hôm sau, nghe được Thiện gia nhờ bà mai Hoa làm người trung gian tới nói chuyện về hôn lễ, Nghiêm Sơn Sinh thiếu chút nữa tát cho mình hai bạt tai, xác nhận xem hắn đang sống ở hiện thực hay là vẫn đang trong giấc mộng.
Giấc mộng này cũng quá dài, quá đẹp đi.
Cũng may người làm cha là Nghiêm Khôn giữ kịp, ngăn cho con trai mình làm những hành động ngu xuẩn.
“Tiểu tử ngươi thật có phúc.”
Đợi bà mai Hoa đi rồi, lúc hai cha con ở riêng, Nghiêm Khôn nhìn con trai ngốc của mình từ trên xuống dưới, cười nói.
Vốn dĩ dựa theo việc Thiện Tuấn Hải ra sức giữ gìn con gái như thế, Nghiêm Khôn còn tưởng rằng phải 3 năm nữa hắn mới có dâu được, kết quả con trai quá tốt số, Thiện gia quyết định buông tha, để cho hai đứa nhỏ kết hôn trong năm nay.
Đây khẳng định là chuyện vui lớn, nhưng theo đó, Nghiêm gia phải làm công tác chuẩn bị, cũng không ít phiền toái.
Thứ nhất, cái nhà bọn họ đang ở không được, dựa theo hiểu biết của Nghiêm Khôn đối với Thiện gia, sau khi đưa Phúc bảo xuất giá, chắc chắn sẽ có nha hoàn và bà tử làm của hồi môn, nhà hắn đang ở, tính kỹ thì có hai phòng, nếu mà ngăn mỗi phòng thành một phòng nữa chỉ sợ cũng không đủ cho bà tử với nha hoàn ở.
Cũng may mấy năm nay Nghiêm gia cũng kiếm không ít tiền, tuy rằng kém hơn Thiện gia một chút, nhưng mua một căn nhà ba gian để ra vào thì vẫn dư sức.
Lúc trước Nghiêm Khôn có để ý một căn nhà, căn nhà đó cũng có nội tình, là nhà của một lão cử nhân, lúc đối phương lớn tuổi, cho người về sửa chữa lại nhà tổ, vốn là muốn quay về dưỡng lão, nhưng ai ngờ, trên đường về, bị trúng gió, không thể thực hiện ý nguyện.
Con cháu gia đình đó cũng không muốn trở về, sau khi lo liệu tang sự của lão cử nhân xong thì cũng quyết định di dời phần mộ tổ tiên, nhân tiện bán luôn nhà cũ và mấy chục mẫu đồng ruộng ở địa phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận