Nông Gia Lạc
Chương 162: Tình Huống Giống Nhau
“Đừng nói nữa, phân gia đi. Nhìn đi nhìn lại, các ngươi đều đã thành ông thành bà người ta cả rồi, cái nhà này cũng nên sớm phân gia thôi.”
Tưởng Thục Lan biết, cháu gái đã đến mượn lương thực, cũng không thể nhìn 3 đứa cháu gái đã xuất giá chỉ vì không có lương thực mà đói chết. Nhưng số lương thực này cũng không thể lấy ra từ kho chung.
“Nương!”
“Nãi!”
Nghe thấy lời Tưởng Thục Lan nói, vẻ mặt của tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, có người không cam lòng, có người lộ vẻ vui sướng, cảm thấy rốt cuộc cũng chờ được tới ngày phân gia.
“Sớm muộn gì cũng phải chia, nên phân gia thôi. Nhà lão nhị và lão tam, các ngươi muốn trợ giúp con gái nhà mình thế nào, cũng không liên quan đến những người khác. Nhà lão tứ cũng không cần lo lắng người khác chiếm lợi ích của các ngươi. Dù sao, động tới chuyện tiền bạc và lương thảo, cũng cần phải rạch ròi, ai cũng không cần nóng vội đến mức phải giậm chân.”
Tưởng Thục Lan thở dài, cây lớn thì chia cành. Kỳ thật, bà nên học đường tỷ của mình, sớm tách gia đình này ra.
Mấy ngày nay, ở thôn Bình Liễu, cảnh tượng như vậy phát sinh tương đối nhiều. Vương Bỉnh Sinh và Thiện lão gia được coi là những trưởng bối có uy tín, dường như đi mỏi tới mức muốn chặt hai cái đùi, được mời làm người chứng nhận, giúp đỡ chứng kiến hiệp ước phân gia của rất nhiều nhà.
Cũng trong những ngày này, tranh chấp ầm ĩ trong thôn đặc biệt nhiều. Một bộ phận là con gái đã xuất giá quay về, làm loạn trong nhà, đến khi phân gia mang theo lương thực vui vẻ rời đi. Một bộ phần quỳ gối trước cửa, đau khổ, khóc lóc, van xin, nhưng ngay cả cửa nhà cũng không thể bước vào một bước, cuối cùng phải tập tễnh rời đi giữa tuyết trời tán loạn.
Phúc Bảo nhân lúc thời tiết còn tốt, đứng ở trong sân nhìn ra bên ngoài, thấy được rất nhiều cô gái đã xuất giá bất lực quay đi. Nàng không biết, đợi đến cuối trận bão tuyết này, rốt cuộc thứ gì sẽ chờ đón bọn họ.
Chớp mắt đã 20 ngày, tuyết lớn như cũ vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi. Mắt thấy đã sắp đến tết, nhưng toàn bộ thôn xóm lại vô cùng an tĩnh, một chút không khí đón tết cũng chẳng có.
Trong lúc này, sau lần trước phân gia, vất vả lắm mới mượn được 60 cân lương thực từ tay mẹ ruột, Tô Lục Nương lại quay về lần nữa để mượn lương thực. Chỉ là sau khi Tô gia phân gia, số lương thực được chia cho nhị phòng Tô gia, cũng chỉ đủ để cả nhà dè sẻn cầm cự đến vụ thu hoạch mùa thu năm sau, dưới tình huống không biết khi nào bão tuyết mới ngừng, cả nhà cũng không có ai dám mạo hiểm tiếp tế lương thực cho con gái đã xuất giá.
Cuối cùng, vẫn là Tô Lục Nương đưa bạc ra, Tô nhị thẩm mới miễn cưỡng lấy ra 50 cân lương thực cho nàng, nhưng cũng nói rõ ràng, đây là lần cuối cùng.
Tỷ muội Tô Thanh Nương cũng giống như vậy, thân thích nhà chồng các nàng còn nhiều hơn. Dường như là cảm thấy hai tỷ muội kiếm được lương thực quá dễ dàng, những lương thực đó sau khi đem về nhà không được bao lâu, đã bị mẹ chồng đem chia hết cho thân thích của nhà mình. Hai tỷ muội công lại hơn 100 cân lương thực, chỉ 10 ngày là đã thấy đáy. Trong nhà không còn gì để nấu, hai tỷ muội lại bị nhà chồng thúc giục trở về thôn.
Tô tam tẩu trong lòng phát khổ, nhà nàng có hai cái động, so với một cái nhà nhị tẩu thì khủng khiếp hơn nhiều. Nàng còn phải kiêng dè con trai và cháu trai, không cách nào có thể lấp đầy hai cái động kia.
Cuối cùng vẫn là vì thương tiếc con gái, Tô tam tẩu cắn răng lấy ra 100 cân, nhưng nàng cũng nói rõ, số lương thực này chỉ cho hai tỷ muội cùng với phu quân và con cái của các nàng, nếu hai tỷ muội nàng không tự mình bảo quản tốt lương thực, bị cha mẹ chồng lấy đi làm phước cho người khác, người mẹ ruột này sẽ không bao giờ quản tỷ muội các nàng nữa.
Lúc mượn lương thực, hai tỷ muội nàng thề thốt đủ thứ, nhưng ai biết được, các nàng có thể tuân thủ lời hứa của chính mình hay không.
“Cũng không biết Khôn thúc và Sơn Sinh ca thế nào rồi?”
Lúc đang chơi bài cùng ca ca, nãi nãi và mẫu thân, Phúc Bảo bỗng nhiên cảm thán nói.
Nhìn bộ dạng mấy biểu tỷ tới nhà xin lương thực, coi bộ việc cung ứng lương thực ở huyện thành đã xảy ra vấn đề lớn. Nghiêm Khôn và Nghiêm Sơn Sinh ở trấn trên, mặc dù cha nói đã nhắc nhở Khôn thúc, nhưng Phúc Bảo vẫn có chút không yên tâm.
Có lẽ con người chính là như vậy, không chịu nổi cứ nhắc mãi, vừa dứt lời không bao lâu, thì ngoài phòng liền vang lên âm thanh quen thuộc.
“Sao các ngươi lại đến đây?”
Thiện Tuấn Hải vội bước ra ngoài, khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của Nghiêm Khôn và Nghiêm Sơn Sinh, sắc mặt lập tức biến đổi, khẩn trương hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, hai cha con Nghiêm Khôn và Nghiêm Sơn Sinh có chút chật vật, áo da chắc chắn trên người có rất nhiều vết chém, còn dính không ít máu, giống như vừa trải qua một trận chiến sinh tử.
“Gặp phải mấy kẻ không có mắt. Đừng lo lắng, hai cha con ta không có bị thương, đây đều là vết máu của người khác.”
Nghiêm Khôn chỉ chỉ xe gỗ mà Nghiêm Sơn Sinh kéo bên cạnh, bên trên có vài túi lương thực: “Mấy ngày tới, chỉ sợ là hai cha con ta đành phải quấy rầy chỗ các ngươi một khoảng thời gian. Ngươi yên tâm, thức ăn đều đã chuẩn bị cả rồi.”
“Chúng ta đừng đứng ở ngoài nói chuyện nữa. Cũng may, hôm nay bọn ta mặc y phục dày, nếu không, chẳng biết sẽ bị chém thành cái dạng gì nữa. Nhưng mà, quần áo này bị chém rách nhiều chỗ như vậy, bị gió thổi vào, lạnh muốn chết ta.” Nghiêm Khôn cười khổ, nhìn quần áo da tốt nhất của mình bị biến thành một đống hổ lốn, thật hận không thể giết chết cái đám cướp đường đó.
Lúc này, bão tuyết không chỉ xuất hiện ở mỗi huyện Bá Giang của bọn họ, nghe nói những huyện thành lân cận, thậm chí là toàn bộ tỉnh Lan Giang đều phải chịu cực khổ vì bão tuyết. Phía bắc là nơi xảy ra bão tuyết sớm nhất, nông dân là những người đầu tiên chịu tai ương, nghe nói bá tánh không mua được lương thực liền tập hợp lại, cướp bóc từ những cửa hàng lương thực lớn. Nhưng số lượng lương thực ở những cửa hàng cũng không nhiều, những bách tính nóng nảy kia liền chuyển ánh mắt lên những hộ nông dân có lương thực dự trữ. Mấy hộ nông dân còn lại cũng dần ăn hết phần lương thực dự trữ, nạn dân bắt đầu di chuyển về phía nam, tốc độ rất nhanh, nghe nói đã đến bên ngoài huyện Bá Giang.
Mấy ngày nay, trên trấn trên không hề yên bình. Rất nhiều lần, Nghiêm Khôn cùng con trai đã nhìn thấy mấy người xa lạ cứ quẩn quanh cạnh nhà họ, đoán chừng là muốn quan sát tình hình xem thử nhà nào nhóm bếp nhiều lần, liền đoán rằng đó là những nhà có nhiều lương thực trong tay, là chỗ tốt để tới cửa cướp. Có thể vì ngại Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh là hai nam nhân vô cùng cường tráng, trong nhà lại không có nữ quyến, cho nên những kẻ đó dù biết rằng trong tay bọn họ có lương thực, nhưng lại chưa từng dám đánh chủ ý lên người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận