Nông Gia Lạc
Chương 206: Đau Lòng
Từ trước đến nay, việc gả con gái đi xa luôn là một việc khiến người khác phải kiêng dè, chỉ cần là gia đình biết thương yêu con gái, đều phải suy nghĩ rất cẩn thận. Tưởng bà tử nhận thấy, vợ chồng Bạch Lão Căn thật sự vô cùng yêu thương đứa cháu gái Bạch Hòe Hoa này, chưa chắc bọn họ đã nguyện ý gả đối phương cho đứa nhỏ Phúc Tài nhà mình.
“Trước kia cũng từng đề cập đến hôn sự, nhưng sau này, mọi người đều phải chạy nạn tự lo lấy thân. Nhà của bọn hắn hẳn là đến nhờ cậy thân thích, cũng không biết có quay về hay không. Có điều, cho dù hắn có quay về, thì có lẽ việc hôn nhân này cũng phải hủy bỏ.”
Nương tử Bạch Lão Căn biết Tưởng bà tử sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới hôn sự của cháu gái, nghĩ tới đứa cháu trai của Thiện gia thường xuyên quanh quẩn xung quanh miếu hoang, trong lòng có chút hiểu rõ.
Thật lòng mà nói, điều kiện Thiện gia đúng là chẳng có chỗ nào để chê. Nhà Thiện lão nhị có ba bốn chục mẫu ruộng đất, cũng xem như là một tiểu địa chủ, trong nhà lại ít người, không phải lo lắng đến chuyện ăn uống. Nếu cháu gái thật sự gả cho con trai nhà Thiện lão nhị, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ rất tốt.
Hơn nữa, nề nếp gia đình Thiện gia cũng rất tốt. Bọn họ tuy không thân thiết với gia đình Thiện lão nhị, nhưng chỉ cần nhìn cách đối nhân xử thế của hai vợ chồng già Thiện gia cùng với gia đình Thiện lão tam thì có thể đoán, gia đình Thiện lão nhị, nhất định cũng không thua kém gì.
Chỉ là đáng tiếc, Thiện gia cho dù tốt đến mấy thì vẫn định sẵn là không có duyên nợ với bọn họ.
“Nói như vậy là có ý gì?” Tưởng bà tử nhất thời không hiểu ý tứ của nương tử Bạch Lão Căn.
“Nhà đại ca và đại tẩu ta không có phúc khí, sớm phải rời bỏ nhân gian. Chúng ta thân là đệ đệ, muội muội, cũng nên vì bọn họ mà suy nghĩ. Hòe Hoa là đứa con duy nhất còn lại của bọn họ. Ta cùng với Lão Căn đã nghĩ qua, ở quê, đại ca vẫn còn mấy gian nhà ở, vài mẫu đất cằn, sau khi chúng ta trở về, dự định sẽ giúp Hòe Hoa làm chủ, tìm một nam nhân nguyện ý ở rể, thừa kế hương khói của cả nhà đại ca ta.”
Nương tử Bạch Lão Căn thương tiếc mà vỗ vỗ tay của cháu gái bên cạnh. Nữ nhân muốn làm chủ hộ thì cần phải kiên cường, cũng may, đứa cháu gái này từ trước đến nay vẫn luôn mạnh mẽ, cứng cỏi. Nhưng, cũng là vì quá mạnh mẽ, mà càng khiến người ta đau lòng.
Tưởng bà tử đã nghĩ tới khả năng người Bạch gia sẽ cự tuyệt vì không muốn Bạch Hòe Hoa gả xa, lại không nghĩ tới, người Bạch gia còn có ý định giúp Bạch Hòe Hoa làm chủ.
Thôn Bình Liễu cũng có mấy nhà sinh không được con trai, nhưng hầu hết bọn họ đều không có thói quen để con gái làm chủ hộ. Đa số họ đều nhận cháu trai, con của huynh đệ trong nhà, làm con thừa tự, sau đó thì gia sản cũng thuộc về đứa con thừa tự này.
Gia đình Bạch Lão Căn làm như vậy, cũng chứng minh rằng nhà bọn họ không có ý đồ với gia sản mà đại ca để lại, cũng là thật lòng muốn chăm sóc đứa cháu gái này. Đối với Bạch Hòe Hoa mà nói, không có cha mẹ, huynh đệ để dựa vào khi gả ra ngoài, còn không bằng tự mình làm chủ gia đình của mình, như vậy sẽ thoải mái hơn.
Bởi vậy, Tưởng bà tử cũng không tiện mở miệng, dù sao đây cũng là chuyện đại sự liên quan tới việc kế thừa hương hỏa trong nhà của người ta.
Tưởng bà tử u sầu, tạm biệt người Bạch gia. Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên là gọi cháu trai nhỏ của bà qua, nói cho hắn biết dự định của Bạch gia.
“Cô nương Bạch gia muốn cùng thúc thẩm của nàng về nhà làm chủ hộ ạ?”
Chuyện này cũng khiến Thiện Phúc Tài luống cuống. Hắn cũng là con trai độc nhất trong gia đình, cũng không thể chỉ vì có hảo cảm với một cô nương mà từ bỏ cả gia đình và tổ tiên dòng họ.
Hồn siêu phách lạc từ nhà cũ trở về, nghĩ tới tâm tình thiếu niên chưa kịp nở rộ đã héo tàn, Thiện Phúc Tài có chút khóc không ra nước mắt.
“Giỏi lắm, thế mà nhà chúng ta đây lại nuôi ong tay áo! Ngươi nói xem, mấy thứ này có phải là do ngươi trộm từ trong nhà hay không? Lão nương dạy ngươi đi ăn trộm, dạy ngươi thói hư tật xấu thế này à?”
Mấy ngày nay, tâm tình của Phù nương tử không tốt. Bởi vì, hai cô nương mà nàng nhìn trúng cho con trai mình đều bị nhà người ta từ chối. Lý do đưa ra đều rất đàng hoàng, nhưng trong lòng Phù nương tử vẫn hiểu rõ, những người này chính là ghét bỏ con trai nàng không có tiền đồ, không có năng lực.
Người khác đều nói như vậy, nhưng Phù nương tử lại không cảm thấy vậy. Nhớ tới trước đây, biết bao nhiêu người ghét bỏ Thiện lão tam, nhưng trải qua mấy năm, người có tiền đồ nhất trong thôn không phải là Thiện lão đại luôn được người khác khen ngợi, cũng không phải Thiện lão nhị luôn cần cù lao động được người trong thôn đồng tình, mà là Thiện lão tam người luôn bị người trong thôn khinh thường là kẻ phá gia chi tử.
Trong lòng Phù nương tử, năng lực của con trai mình còn hơn hẳn Thiện lão tam, sở dĩ lúc này chưa phát tài, chẳng qua là vì thời cơ chưa có tới mà thôi.
Một mặt, bị những bà tử lắm mồm đó làm cho tức giận, mặt khác, lại không tìm được đối tượng để xả giận, Phù nương tử chỉ có thể biến tức giận thành động lực làm việc, ra sức quét tước trong nhà ngoài sân thật kĩ càng, nhân tiện cũng muốn xem trong xó xỉnh nào đó có đồ vật gì còn có thể sử dụng được hay không.
Phòng của con gái Phù Tú Liên chính là nơi nàng đặc biệt chú ý. Nàng cảm thấy, đứa con gái này có chút đầu óc, có lẽ sẽ lén cất giấu thứ đồ tốt gì đó mà Thiện Phúc Bảo cho.
Phù nương tử tìm kiếm cẩn thận như vậy, đương nhiên, cái hộp gỗ kia không thể giấu được. Thấy bên trong có ít tiền đồng cùng bạc vụn, Phù nương tử vô cùng tức giận, muốn ăn tươi nuốt sống đứa con gái Phù Tú Liên ngay lập tức.
“Đồ đĩ phóng đãng, không học được tấm gương tốt như người ta, lại cầm tiền trong nhà đi mua mấy cái thứ này? Trang điểm xinh đẹp như vậy là muốn quyến rũ nam nhân nhà nào, cái đồ không biết xấu hổ…”
Phù nương tử hùng hùng hổ hổ, một tay cầm dây buộc tóc màu hồng nhạt, một tay không ngừng véo người Phù Tú Liên vừa đi cắt cỏ về.
Đối với nàng, đồ vật của Phù Tú Liên đều là của nàng, tiền đối phương lén giấu cũng là tiền của nàng. Dùng tiền của nàng đi mua một thứ không cần thiết như dây buộc tóc này, chính là loại đàn bà phá của, đáng bị đánh đòn.
“Tiểu muội à, ngươi cũng thật là, giấu nhiều tiền như thế mà ngươi cũng làm được à? Ngươi quả thật chẳng xem chúng ta là người một nhà mà.”
Phù Xuân Sinh đang ngồi bên cạnh gặm chân gà, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, nhìn muội muội bị đánh như vậy, cảm thấy sở dĩ nương của hắn thích đánh chửi muội muội như vậy, đều là có lý do cả. Ai bảo đối phương học cái gì không học, lại học theo thói xấu của người ta chứ? Mọi thứ trong nhà này đều phải thuộc về của con trưởng, muội muội lén lút giấu tiền như thế, chính là có lỗi với người làm đại ca là hắn đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận